Tất nhiên Tạ Vãn U không thể thừa nhận, khó chịu nói: "Ta không có!"
Phong Nhiên Trú: "..."
Tạ Vãn U tùy tiện lau mặt, sau khi nhận ra thì cảm thấy hơi ngại, cũng không nhìn hắn, chỉ buồn bực hỏi: "Ngươi nhớ ra gì chưa?"
Nhớ lại cảnh tượng vừa nhìn thấy, Phong Nhiên Trú trầm giọng "Ừ" một tiếng: "Thật sự nhớ ra một số chuyện cũ."
Tạ Vãn U thật ra có chút tò mò về quá khứ của hắn, nhưng hôm nay nàng thực sự không có tâm trạng để hỏi.
Cảm giác bị đẩy lên lửa nướng thật sự quá kinh khủng, sau khi nướng xong, toàn thân Tạ Vãn U mất hết sức lực, chỉ muốn trở về giường ngủ một giấc thật dài.
Tạ Vãn U cố gắng đứng dậy, nhưng hai chân lại mềm nhũn, suýt nữa ngã vào trong nước, may mà Phong Nhiên Trú nhanh tay lẹ mắt kéo nàng lại, mới không để nàng rơi xuống nước.
Phong Nhiên Trú nhìn thấy dáng vẻ mềm nhũn của nàng, không khỏi hỏi: "Rốt cuộc ngươi có được không vậy?"
Tạ Vãn U nghiến răng: "Nữ nhân, không thể nói không được!"
"..."
Phong Nhiên Trú hít một hơi thật sâu, cũng không thể mặc kệ nàng ở đây.
Tạ Vãn U đang định đứng dậy lần nữa, nhưng cơ thể đột nhiên nhẹ bẫng, nàng kinh ngạc quay đầu lại, phát hiện ra là Phong Nhiên Trú đang nhíu mày bế ngang nàng lên.
Điều này nằm ngoài dự đoán của Tạ Vãn U, dù sao thì trong tưởng tượng của nàng, Phong Nhiên Trú sẽ bỏ rơi nàng, rồi tự mình rời đi.
Nhưng bây giờ nàng thực sự không thể đi lại được, hồ ly này hiếm khi phát lòng tốt, nếu nàng từ chối nữa thì có vẻ bất lịch sự.
Tạ Vãn U sợ Phong Nhiên Trú không bế nổi mình, không khỏi đưa tay ra ôm lấy cổ hắn, nhẹ giọng nhắc nhở: "Áo choàng ngoài của ta vẫn chưa lấy."
Phong Nhiên Trú có thể bế nàng đã là hết sức rồi, hoàn toàn không chịu nổi nàng dán sát vào mình như vậy: "...... Tay, buông ra."
Cái gọi là ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Tạ Vãn U sợ hắn tức giận rồi bỏ mặc mình, liền buông tay ra, ngoan ngoãn đặt trước người: "Như vậy được không?"
Phong Nhiên Trú không trả lời, dùng pháp thuật lấy áo choàng ngoài của nàng tới.
Tạ Vãn U nhận lấy áo choàng ngoài, cảm thấy nước ướt trên người cũng nhanh chóng được hong khô.
Tạ Vãn U không khỏi liếc nhìn Phong Nhiên Trú, hôm nay sao hắn đột nhiên lại tốt bụng như vậy?
Phong Nhiên Trú bị nàng liếc nhìn hết lần này đến lần khác, không khỏi bực bội: "Nhìn nữa, móc mắt ngươi ra đấy."
Hồ ly này thật hung dữ, Tạ Vãn U vốn đang nhìn nốt ruồi nhỏ dưới môi hắn, nghe vậy lập tức dời mắt đi, chuyển sang nhìn những vì sao trên bầu trời đêm.
Phong Nhiên Trú bế nàng đi một đoạn đường, không vui hỏi: "Ngươi ở hướng nào?"
Tạ Vãn U chỉ đến một hướng, Phong Nhiên Trú nhìn về phía đó, bế nàng bay người về phía bên đó, tốc độ của hắn cực nhanh, Tạ Vãn U giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, lần này không thể không ôm cổ hắn được nữa.
Phong Nhiên Trú nhẫn nại nhìn nàng một cái, cũng không mắng nàng nữa, chỉ muốn nhanh chóng đưa nàng về chỗ ở, thoát khỏi rắc rối này.
Rất nhanh, họ đã đến Lâm Sương Uyển của Tạ Vãn U, ban đầu Phong Nhiên Trú muốn ném Tạ Vãn U xuống trước cửa, nhưng Tạ Vãn U vừa đáp xuống, hai chân đã mềm nhũn như sợi mì, không còn cách nào khác, hắn đành phải đè nén sát ý, đưa người vào phòng.
Tiểu Bạch vẫn đang ngủ, Tạ Vãn U chân mềm nhũn ngồi bên mép giường, truyền âm nói với Phong Nhiên Trú: "Phong Nhiên Trú, ngươi là người tốt!"
Ngày nào cũng chọc tức hắn, bây giờ lại biết nói lời hay ý đẹp khen hắn.
Phong Nhiên Trú không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Nhưng anh không ngờ, chính tiếng hừ lạnh này đã đánh thức Tiểu Bạch đang ngủ say.
Tiểu Bạch mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy hốc mắt nương đỏ hoe, mà hồ ly thúc thúc đứng bên cạnh, vẻ mặt rất hung dữ, lập tức bò dậy, không dám tin hỏi: "Hồ ly thúc thúc, lúc Tiểu Bạch ngủ...... Thúc bắt nạt nương sao?"
Phong Nhiên Trú: "......?"
Lúc đầu Tiểu Bạch còn ngái ngủ, nhưng khi nhìn thấy hồ ly thúc thúc xuất hiện thì bỗng nghi ngờ mình đang mơ.
Trong ấn tượng của Tiểu Bạch, hồ ly thúc thúc chỉ hoạt động trong một phạm vi nhất định, chỉ có thể gặp ở những nơi cụ thể, vì vậy việc hồ ly thúc thúc đột nhiên xuất hiện trong nhà mình vào đêm khuya có thể nói là hoàn toàn nằm ngoài nhận thức của Tiểu Bạch.
Hóa ra hồ ly thúc thúc có thể chạy khắp nơi bằng chân!
Tiểu Bạch nhận ra điều này, thấy hồ ly thúc thúc chạy vào nhà bắt nạt nương, lập tức không màng gì khác, lao đến bên nương, lông toàn thân dựng đứng, cố mở to mắt, trừng mắt nhìn hồ ly thúc thúc khả nghi: "Hồ ly thúc thúc, thức không được bắt nạt nương!"
Phong Nhiên Trú bị đứa bé này nhìn bằng ánh mắt thù địch, cảm thấy hơi buồn cười.
Với thân hình nhỏ bé này, nó có thể ngăn được ai?
Hắn liếc nhìn Tạ Vãn U một cái, ung dung nói: "Ngươi hỏi nương ngươi xem thúc có bắt nạt nương không."
Tiểu Bạch lập tức quay sang nhìn nương.
Tạ Vãn U hơi ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng: "Không có... Mắt của nương bị gió thổi, không liên quan đến hồ ly thúc thúc."
"Thật không?" Tiểu Bạch có chút nghi ngờ nhìn qua nhìn lại giữa nương và hồ ly thúc thúc, trực giác của đứa trẻ mách bảo nó có điều gì đó không ổn: "Vậy tại sao hồ ly thúc thúc lại ở đây?"
Tạ Vãn U nói mơ hồ: "Nương vừa ra ngoài ngắm trăng thì bị chuột rút, tình cờ gặp hồ ly thúc thúc, thúc ấy đưa nương về."
Tiểu Bạch hoang mang: "Như vậy thì chẳng phải hồ ly thúc thúc đã làm việc tốt sao?"
Nó nhìn hồ ly thúc thúc với vẻ nghi ngờ, miệng lẩm bẩm: "Sao hồ ly thúc thúc lại làm việc tốt được? Chẳng lẽ —"
Phong Nhiên Trú nhướng mày: "Sao?"
Mắt Tiểu Bạch lóe lên một tia sáng: "Chẳng lẽ - con đang nằm mơ!"
Nó bừng tỉnh, bước những bước chân ngắn đi về phía gối nhỏ của mình, mơ màng nói: "Giấc mơ này quá giả tạo, hồ ly thúc thúc giả, thúc đừng hòng lừa Tiểu Bạch."