Phong Nhiên Trú: "...?"
—
Tạ Vãn U do dự một chút, cảm thấy đại sư huynh nói cũng có lý.
Hồ ly tinh này đã không chịu hợp tác, tự mình còn không để ý đến vết thương trên người, nàng sốt ruột cái gì chứ?
Nghĩ đến đây, Tạ Vãn U lùi lại vài bước, khoan tay nhìn hắn: "Xác định không cần ta thay thuốc cho ngươi? Vậy ta đi đây?"
Thấy Phong Nhiên Trú không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn nàng, Tạ Vãn U không hiểu ra sao, nàng không biết hôm nay đã động vào đâu mà hồ ly này lại nổi cáu, vô cớ bị người ta lạnh nhạt, ai mà chẳng cảm thấy không vui.
Đặt thuốc và vải thưa cần dùng lên bệ cửa sổ, giọng điệu của Tạ Vãn U cũng trở nên lạnh nhạt: "Đồ để ở đây rồi, nếu ngươi có bệnh sạch sẽ, vậy vẫn là mình tự băng bó đi, nhìn ta băng bó nhiều lần như thế, ngươi hẳn cũng đã học được rồi đi?"
"Ta không làm phiền nữa, ngươi tự nhiên đi." Tạ Vãn U nói xong, quay sang Ôn Lâm Giản: "Đại sư huynh, chúng ta đi thôi?"
Ôn Lâm Giản tự nhiên gật đầu đồng ý, ngẩng đầu nhìn Phong Nhiên Trú một cái, phẩy tay áo, rời đi với Tạ Vãn U.
Trong lòng Tạ Vãn U không vui, đi cũng nhanh, Ôn Lâm Giản đi bên tay phải nàng, nhận ra tâm trạng tiểu sư muội không tốt, liền cố ý kể cho nàng nghe một số chuyện thú vị trong giới tu chân.
Đang kể đến chỗ hay của việc dùng lửa đánh quỷ thi trong thôn hoang, Tạ Vãn U hào hứng vô cùng, nhưng không hiểu sao, bên tay trái đột nhiên xuất hiện thêm một người, mở miệng liền chế giễu: "Loại quỷ thi đó lại không sợ lửa, bị lửa đốt, ngược lại còn chạy khắp nơi, sau đó còn phải đi cứu hỏa khắp nơi, nhất định là rất chật vật đi?"
Ôn Lâm Giản nhíu mày, nhìn Phong Nhiên Trú không biết từ lúc nào đã xuất hiện.
Tạ Vãn U: "... Sao ngươi lại tới đây?"
Hắn không phải đang ngồi trên mái hiên không chịu xuống sao, bây giờ lại tới làm gì?
Phong Nhiên Trú như nhìn ra nghi ngờ của nàng, dời mắt đi, nhàn nhạt nói: "Đột nhiên nghĩ ra, có chuyện vẫn chưa nói với ngươi."
Chuyện gì mà quan trọng thế, lại khiến hồ ly này đích thân đuổi theo?
Tạ Vãn U không nhịn được hỏi: "Gấp lắm sao? Nói nghe thử xem."
Nhưng Phong Nhiên Trú lại ám chỉ nói: "Sư huynh của ngươi vẫn còn ở bên cạnh, e là không tiện lắm."
Tạ Vãn U mơ hồ: "?"
Ôn Lâm Giản vẫn mỉm cười: "Phong đạo hữu nói thế có hơi lạ, ngươi và sư muội ta không thân thiết lắm, có chuyện quan trọng lại cứ phải tránh người khác, lén lút nói ra - ngược lại khiến người ta cảm thấy như có ý đồ xấu."
Phong Nhiên Trú lạnh nhạt nói: "Người lòng dạ đen tối, nhìn gì cũng đen tối, chỉ nói vài câu thôi, đâu ra ý đồ xấu? Huống hồ ngươi lại không phải Tạ Vãn U, sao ngươi biết chúng ta không thân thiết?"
Nói xong, hắn quay sang nhìn Tạ Vãn U, thấy vẻ mặt nàng đờ đẫn, không hiểu chuyện gì, không khỏi dùng đuôi vỗ nhẹ nàng một cái, nhíu mày nói: "Ngươi cũng đừng ngây ra đó, nói một câu đi."
Tạ Vãn U hoang mang toàn bộ quá trình: "???"
Nói? Nói gì chứ?
Sao bọn họ đột nhiên lại cãi nhau rồi?
Tạ Vãn U sắp xếp lại suy nghĩ hỗn loạn, khẽ ho một tiếng, trước tiên nói với Ôn Lâm Giản: "Đại sư huynh, có thể là Phong Nhiên Trú thực sự có chuyện muốn nói với ta, chi bằng ta đi với hắn nói chuyện một lát, rất nhanh sẽ quay lại."
Sắc mặt Ôn Lâm Giản không thay đổi, âm thầm truyền âm cho Tạ Vãn U: "Tiểu sư muội, hắn là đệ tử Hợp Hoan Tông, không phải sư huynh phân biệt đối xử với Hợp Hoan Tông, mà là danh tiếng của Hợp Hoan Tông quá tệ, thủ đoạn rất nhiều, lời ngon tiếng ngọt không thể phòng ngừa, chúng ta phải cẩn thận một chút."
Sau khi truyền âm những lời này cho tiểu sư muội, Ôn Lâm Giản lại nói: "Đã không tiện nói trước mặt ta, vậy thì dùng giấy bút viết đi."
Y lấy giấy bút ra, đưa cho Phong Nhiên Trú.
Phong Nhiên Trú khoan tay, không nhận giấy bút của y, cười lạnh nói: "Có thể trực tiếp mở miệng nói chuyện, sao phải dùng giấy bút? Hoang đường."
Hai người giằng co không ai chịu nhường ai, dứt khoát đi theo bên trái bên phải Tạ Vãn U, định dùng sức đuổi đối phương đi.
Giữa tình thế tiến thoái lưỡng nan, Tạ Vãn U bị kẹt ở giữa, cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ, không hiểu tại sao mọi chuyện lại bất ngờ trở nên như vậy.
Đột nhiên, nàng nhận được truyền âm bí mật từ Phong Nhiên Trú ở bên trái: "Qua khỏi cây cầu đó, đi theo ta vào rừng, bỏ lại vị đại sư huynh lắm chuyện xen vào chuyện của người khác này."
"Hả?" Tạ Vãn U chưa kịp trả lời thì bên phải lại nhận được truyền âm bí mật từ Ôn Lâm Giản: "Hắn bám riết lấy muội không tha, rõ ràng là có vấn đề, qua khỏi cây cầu đó, ta sẽ rắc một ít bột mê hoặc vào mặt hắn, bỏ lại tên đệ tử Hợp Hoan Tông có ý đồ xấu này đi."
Tạ Vãn U: "..."
Đây là cảnh tượng gì thế này!
Tạ Vãn U nghiến răng nghiến lợi trả lời Phong Nhiên Trú: "Ngươi đang làm trò gì vậy? Có chuyện gì thì truyền âm bí mật nói thẳng là được, tại sao nhất định phải nói riêng?"
Sau đó, nàng bất lực trả lời Ôn Lâm Giản: "Đại sư huynh, lần này bỏ hắn lại, sau này vẫn sẽ gặp lại, trị ngọn không trị gốc, lần này cứ nghe xem hắn định làm gì đi?"
Sau khi trả lời xong, lại đồng thời xuất hiện hai luồng truyền âm bí mật.
Phong Nhiên Trú lạnh lùng nói: "Dựa vào đâu mà bắt ta lén lút, ngươi có đi hay không?"
Ôn Lâm Giản khuyên nhủ: "Nuông chiều hắn một lần, hắn sẽ được đà lấn tới, cho hắn nếm chút đau khổ, hắn mới biết muội không dễ chọc, sắp tới cầu rồi, muội nhìn thấy ta ra tay thì nhanh chóng rời đi."
Tạ Vãn U đồng thời nghe hai người truyền âm bí mật, đầu óc sắp nổ tung.
Nàng cảm thấy mình bây giờ giống như người đang nghe hai cuộc gọi cùng lúc, vừa phải để ý bên này, vừa phải để ý bên kia, quả thực là bậc thầy quản lý thời gian cường đại.