"..."
Tạ Vãn U tiến lại gần hắn, thong thả nói: "Trước kia chẳng phải ngươi mong ta rời đi lắm sao? Sao giờ lại có vẻ không vui thế?"
Phong Nhiên Trú đột ngột hoàn hồn, lạnh lùng liếc nàng: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta vui lắm."
Nói rồi hắn chẳng hề lưu luyến quay người rời đi.
Tạ Vãn U và Tạ Tiểu Bạch nhìn nhau.
Tạ Tiểu Bạch bối rối nói: "Đây là dáng vẻ vui mừng của hồ ly thúc thúc sao?"
Tạ Vãn U: "Không biết, nhưng có lẽ là kiểu nghĩ một đằng nói một nẻo."
Đêm xuống, tiếng sâu bọ làm kinh động đêm thu.
Tạ Vãn U lên giường, ôm Tiểu Bạch vào lòng.
Tiểu Bạch đã giải trừ hình thái ẩn giấu của sợi dây chuyền, để lộ chiếc sừng nhỏ tròn trịa màu đỏ sẫm và đôi cánh màu xám.
"Hình như không thay đổi gì." Tạ Vãn U sờ chiếc sừng nhỏ màu đỏ sẫm, lúc chạm vào thì cảm thấy hơi ấm áp.
Tạ Tiểu Bạch thấy hơi ngứa, không nhịn được cười thành tiếng.
Tạ Vãn U cũng cười, hôn lên chiếc sừng nhỏ của nó. Tạ Tiểu Bạch lim dim mắt nằm trong lòng nàng, đuôi lay qua lay lại, tận hưởng khoảnh khắc ấm áp này.
Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, Tạ Tiểu Bạch tò mò hỏi: "Nương ơi, sau này sừng và cánh của Tiểu Bạch sẽ mọc giống như trong tranh không?"
Tạ Vãn U sửng sốt, sau đó hiểu ra ý của Tạ Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch cũng thấy bức họa trên lệnh truy nã sao?
Tạ Vãn U do dự một lát, hỏi: "Tiểu Bạch thấy đôi cánh và chiếc sừng trong tranh đẹp không?"
Tiểu Bạch lập tức gật đầu, mắt sáng lấp lánh: "Tiểu Bạch thấy rất đẹp! Đôi cánh đó lớn quá - còn cả chiếc sừng nữa, đẹp quá! Nương ơi, sừng và cánh của mọi người đều có thể mọc như vậy không? Sau này Tiểu Bạch cũng có thể sở hữu đôi sừng và đôi cánh như vậy đúng không?"
Tạ Vãn U không khỏi bật cười: "Không phải ai cũng mọc được, nhưng Tiểu Bạch nhất định có thể."
"Thật sao?" Tạ Tiểu Bạch vô cùng ngạc nhiên.
"Nhưng mà..." Tạ Vãn U xoa đầu nó: "Trước khi sừng và cánh của Tiểu Bạch mọc ra, Tiểu Bạch phải hứa với nương là tuyệt đối không được nói cho ai biết Tiểu Bạch có chiếc sừng màu đỏ, biết không?"
Tạ Tiểu Bạch gật đầu, tự hào nói: "Nương đã nói rồi mà, Tiểu Bạch đều nhớ, hôm nay lúc hồ ly thúc thúc ở đó, Tiểu Bạch đã nhịn, không hỏi nương về chuyện sừng và cánh."
"Đúng! Phải như vậy!" Tạ Vãn U dùng sức hít hà vật nhỏ: "Con thật thông minh!"
Không hổ là đứa trẻ tương lai sẽ trở thành nhân vật phản diện!
Tạ Vãn U ôm Tạ Tiểu Bạch hôn tới tấp, rồi mới hỏi: "Lúc nương luyện đan, hồ ly thúc thúc đã dẫn Tiểu Bạch đi đâu?"
Phong Nhiên Trú có thể nắm bắt thời cơ chính xác như vậy để châm ngòi, làm lung lay lòng tin của mọi người trong giới tu chân đối với Tiên Minh, Tạ Vãn U không tin hôm nay hắn ra ngoài chỉ để dẫn Tiểu Bạch đi dạo.
Tiểu Bạch lật người nằm trong lòng Tạ Vãn U, cố gắng nhớ lại một lúc, rồi không chút do dự kể lại hành tung của hồ ly thúc thúc: "Trước tiên hồ ly thúc đưa Tiểu Bạch xuống lầu, sau đó tìm một người thúc thúc không quen biết, nói với người đó vài câu."
Tạ Vãn U truy hỏi: "Chỉ xuống một tầng thôi à?"
Tiểu Bạch gật đầu chắc chắn: "Đúng vậy."
Tạ Vãn U chìm vào suy nghĩ, lúc đó nàng đang ở phòng luyện đan ở tầng bốn, còn Phong Nhiên Trú thì đưa Tiểu Bạch xuống một tầng, đến tầng ba.
Tầng ba là nơi đăng nhiệm vụ và treo thưởng, Phong Nhiên Trú đến đó làm gì?
Tạ Vãn U nghi ngờ trong lòng, chọc chọc cái bụng mềm mại của Tiểu Bạch: "Vậy hồ ly thúc đã nói gì với người thúc thúc đó?"
Nói đến đây, Tiểu Bạch có chút tức giận: "Tiểu Bạch không biết."
"Hồ ly thúc đã bịt tai và mắt của Tiểu Bạch lại, nói trẻ con không được nghe... Còn nói biết càng nhiều thì sẽ bị bắt đi càng nhanh."
Tạ Vãn U: "..."
Con hồ ly nhiều mưu mô này!
Không cho xem thì thôi, sao còn dọa trẻ con nữa chứ?
Tạ Vãn U đặt tay lên chân trước của Tiểu Bạch, ủ ấm cho vật nhỏ.
Tiểu Bạch vểnh ria méo lên, thì thầm với Tạ Vãn U: "Nhưng mà, thực ra Tiểu Bạch đã lén nhìn thấy một chút."
Tạ Vãn U vừa buồn cười vừa bất lực, véo má Tiểu Bạch, vật nhỏ này trông thì có vẻ gì cũng không biết, nhưng cũng là vật vừa thích tò mò vừa thông minh: "Vậy Tiểu Bạch đã nhìn thấy gì?"
Tiểu Bạch bị xoa đến híp mắt lại, trong cổ họng phát ra tiếng gừ hừ: "Hồ ly thúc đã đưa cho người thúc thúc đó một túi đá, người thúc thúc đó thì đưa cho hồ ly thúc một thứ tròn tròn."
Tạ Vãn U suy nghĩ một chút, lấy ra một viên linh thạch trung phẩm: "Là loại đá này không?"
Tiểu Bạch tiến lại gần nhìn, đôi mắt to màu xanh xám trong veo phản chiếu hình ảnh của linh thạch, nó nhận ra một lúc rồi lắc đầu: "Sáng hơn viên đá này một chút, đẹp hơn một chút."
Linh khí chứa trong linh thạch càng tinh khiết thì màu sắc càng tốt, sáng hơn linh thạch trung phẩm thì ít nhất phải là linh thạch cực phẩm.
Tạ Vãn U suy tư, tầng ba là khu vực nhiệm vụ, những thứ có thể giao dịch tại chỗ không nhiều, Phong Nhiên Trú bỏ ra một số tiền lớn như vậy để mua một thứ hình tròn, đó sẽ là cái gì?
Nàng suy nghĩ một lúc, trong lòng hiện lên một suy đoán.
Tin tức.
Phủ Phong Các có mạng lưới tin tức riêng trong giới tu chân, chỉ cần có tiền là có thể mua được những tin tức muốn biết.
Lúc đó Phong Nhiên Trú đã mua tin tức gì, bây giờ cũng không thể biết được nữa, nhưng Tạ Vãn U đoán, trong đó hẳn có bí mật của Tiên Minh, bị Phong Nhiên Trú nói nửa thật nửa giả trước mặt mọi người, mới có thể đạt được hiệu quả làm bùng nổ dư luận cuối cùng.
Chỉ là, tại sao hồ ly này lại cố tình nhắm vào Tiên Minh? Hắn có thù với Tiên Minh à?
Tạ Vãn U dựa vào đầu giường, nắm lấy móng vuốt của Tiểu Bạch, chìm vào suy tư.
Tiểu Bạch thấy nương không nói gì nữa, liền lật người một cái, nằm sấp trên ngực Tạ Vãn U, vẫy đuôi nói: "Nương, sao người lại hỏi những câu này vậy?"