Đương nhiên tốc độ của Phong Nhiên Trú còn nhanh hơn nữa, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với Tiểu Bạch, nhanh đến mức gần như chỉ có thể nhìn thấy một tàn ảnh, có thể nói Tiểu Bạch không có chút cơ hội chiến thắng nào.
Ba người họ một đường đuổi bắt chạy qua sơn môn, con đường nhỏ trong rừng rụng đầy lá cây màu vàng óng, bãi cỏ khô héo, chẳng mấy chốc đã trở về Lâm Sương Uyển của Tạ Vãn U.
Lúc Tạ Vãn U đến Lâm Sương Uyển, nàng thấy Tạ Tiểu Bạch thở hổn hển đang vùi đầu uống nước, còn Phong Nhiên Trú thì tùy ý nằm trên ghế bập bênh trong sân, đầu ngón tay gõ vào tay vịn, rõ ràng là một dáng vẻ vô cùng nhàn nhã.
Thấy nương vào cửa, Tạ Tiểu Bạch mới ngẩng đầu lên, tủi thân nói: "Nương ơi, Tiểu Bạch không thắng được hồ ly thúc thúc..."
Việc này nằm trong dự đoán, Tạ Vãn U không khỏi bật cười, nàng bước tới xoa xoa đứa con chạy đến nỗi bộ lông rối bời: "Tiểu Bạch còn nhỏ, đợi Tiểu Bạch lớn lên, chắc chắn có thể thắng được hồ ly thúc thúc."
Phong Nhiên Trú ngồi bên cạnh cười khẩy, hắt một gáo nước lạnh: "Lớn lên mà nương ngươi nói là chỉ vừa được một ngàn năm tuổi thôi."
Tạ Tiểu Bạch: "???"
Nó sửng sốt, vội cúi đầu dùng chân đếm, đếm hết cả bốn chân mà vẫn không tính ra từ ba tuổi đến ngàn tuổi phải mất bao nhiêu năm nữa.
Tạ Vãn U nghe mà không nói nên lời, túm lấy thành ghế bập bênh, không cho hồ ly này lắc ghế bập bênh của mình: "Xuống đi, đây là ghế của ta."
Phong Nhiên Trú nhắm mắt, ném cho nàng một viên linh thạch cực phẩm: "Bây giờ là ghế của ta rồi."
Tạ Vãn U: "..."
Đáng ghét! Hồ ly này tưởng có tiền là có thể làm được mọi chuyện sao?
Có tiền đúng là có thể làm được mọi chuyện thật.
Tạ Vãn U nghiến răng nghiến lợi: "...Mời ngài tự nhiên."
Phong Nhiên Trú khẽ cười khẩy một tiếng.
Tạ Vãn U vì viên linh thạch cực phẩm nên nhịn.
Nàng đang định rót cho mình một tách trà để hạ hỏa, thì bỗng có người bước vào cửa, người chưa tới nhưng tiếng đã đến: "Tiểu sư muội!"
Tạ Vãn U lập tức đặt tách trà xuống: "Sư tỷ, sao tỷ lại đến đây?"
Lạc Như Hi vào cửa, mới phát hiện trên ghế bập bênh của tiểu sư muội đang nằm một nam nhân tóc bạc tuấn mỹ, bước chân khựng lại, rồi từ từ bước từng bước nhỏ đến bên tiểu sư muội, khuỷu tay chọc Tạ Vãn U, trêu chọc nói: "Ta lại đến không đúng lúc rồi, hôm nay lại có khách quý đến."
Tạ Vãn U vừa nhìn thấy biểu cảm hóng hớt của Lạc Như Hi thì biết nàng ấy nghĩ sai rồi, không khỏi ho nhẹ một tiếng: "Không tính là khách quý, chỉ có thể gọi là người tiêu tiền như rác mà thôi."
Nghe vậy, Phong Nhiên Trú mở mắt, dùng đôi mắt hẹp dài màu xanh xám liếc nàng một cái, ẩn ý nói: "Hóa ra ngươi nghĩ về ta như vậy sao?"
Mắt Lạc Như Hi sáng lên, lập tức đảo qua đảo lại giữa Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú, bản chất của quần chúng thích hóng hớt bộc lộ rõ ràng.
Tạ Vãn U im lặng một lúc, đẩy thành ghế giúp hắn lắc mạnh: "Ngồi ghế bập bênh của ngươi cho tốt đi!"
Tạ Vãn U cũng không quan tâm đến việc sau đó Phong Nhiên Trú có tức giận hay không, quay sang kéo Lạc Như Hi ngồi xuống bên cạnh bàn đá: "Sư tỷ, sao tỷ đột nhiên đến tìm ta?"
Tạ Tiểu Bạch ân cần đẩy một tách trà đến trước mặt dì, Lạc Như Hi vui vẻ khen Tiểu Bạch, sau đó mới nói với Tạ Vãn U: "Cũng chẳng có chuyện gì, chẳng phải sắp có bài kiểm tra nhỏ rồi sao? Ta chỉ muốn hỏi xem muội đã chuẩn bị chưa, dù sao thì đây cũng là kỳ thi lần đầu tiên khi muội bái nhập Bích Tiêu Đan Tông, nếu có chỗ nào không hiểu thì chúng ta có thể trao đổi với nhau."
Lạc Như Hi vừa nhắc đến, Tạ Vãn U lập tức nhớ đến chuyện bài kiểm tra nhỏ.
Cũng giống như chế độ kiểm tra hiện đại, mỗi học kỳ Bích Tiêu Đan Tông đều có hai bài kiểm tra nhỏ và một bài kiểm tra lớn, hầu hết các môn lý thuyết đều có bài kiểm tra nhỏ và bài kiểm tra lớn, còn các môn thực hành thì chú trọng vào đánh giá thường xuyên hơn, còn bài kiểm tra sắp tới mà Tạ Vãn U phải đối mặt chính là bài kiểm tra nhỏ đầu tiên của các môn lý thuyết.
Các trưởng lão phụ trách môn lý thuyết của Bích Tiêu Đan Tông sẽ không khoanh vùng trọng tâm cho đệ tử - vì gần như toàn bộ sách giáo khoa đều là trọng tâm, trưởng lão ra đề sẽ chọn ngẫu nhiên một điểm kiến thức nào đó, hoàn toàn không có quy luật.
Vì vậy, muốn học để đối phó qua kỳ thi của Bích Tiêu Đan Tông là chuyện không thể.
Đối với những sư tỷ sư huynh như Lạc Như Hi, loại kỳ thi nghiêm ngặt này là một sự tồn tại khiến người ta đau đầu, nhưng là người đã được giáo dục theo kiểu hiện đại, Tạ Vãn U thực ra rất thích ứng với chế độ thi cử của Bích Tiêu Đan Tông này.
Những gì cần thuộc thì học thuộc lòng, những gì không biết thì tích cực hỏi các sư huynh sư tỷ, Tạ Vãn U hiểu rất rõ tầm quan trọng của việc nâng cao kiến thức, rất nghiêm túc đối với những môn lý thuyết này.
Vì vậy, đối với bài kiểm tra nhỏ sắp tới, Tạ Vãn U vẫn khá tự tin, lập tức vào phòng lấy sách giáo khoa và vở ghi chép, bắt đầu thảo luận một số điểm kiến thức còn thắc mắc với Lạc Như Hi.
Tạ Tiểu Bạch không hiểu những gì nương và dì nói, một lúc sau thì buồn ngủ, nó không muốn làm phiền nương học bài, nhìn quanh bốn phía, thấy hồ ly thúc thúc đang nằm trên ghế bập bênh đung đưa, có vẻ rất vui vẻ, bèn nhảy xuống bàn đá, thử nhảy lên người Phong Nhiên Trú.
Phát hiện hồ ly thúc thúc không từ chối, nó vẫy đuôi tìm một chỗ nằm trên người Phong Nhiên Trú, cuộn tròn lại, thoải mái nhắm mắt lại.
Phong Nhiên Trú xoa đầu nó: "Không phải ngươi rất thích ở cùng với nương ngươi sao? Tìm ta làm gì?"
Tạ Tiểu Bạch lắc lư bộ lông toàn thân: "Nương phải học bài, nhưng hồ ly thúc thúc thì không có việc gì làm."
Phong Nhiên Trú véo má nó: "Vừa hay ngươi tự đưa đến tận nơi, bây giờ ta có việc làm rồi."