Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 187

Chương 187 -
Chương 187 -

Phong Nhiên Trú nhắm mắt lại, không hiểu tại sao khi nhìn thấy sợi dây chuyền này, hắn lại nảy sinh sát khí.

Rõ ràng, người sở hữu sợi dây chuyền này chỉ có thể là kẻ thù của hắn, mới có thể để lại một nét đậm như vậy trong tiềm thức của hắn.

Nhưng bây giờ sợi dây chuyền này lại xuất hiện trên người Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch chỉ là một đứa trẻ, không thể để lại cho hắn cảm giác khắc cốt ghi tâm như vậy.

Vậy thì vấn đề chỉ có thể xuất phát từ Tạ Vãn U.

Nếu như Tạ Vãn U nói đúng, họ chỉ là một mối tình thoáng qua, trước đây không hề có bất kỳ liên quan nào, vậy thì tại sao trên tay nàng lại có một sợi dây chuyền khiến hắn vô thức nảy sinh sát khí?

Chẳng lẽ... Tạ Vãn U đã không nói hết với hắn, còn giấu hắn chuyện khác?

Phong Nhiên Trú nắm chặt sợi dây chuyền đó, trong đầu nghĩ đến vô số khả năng, cuối cùng hắn cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc khó hiểu trong mắt.

Ngay khi hắn đang im lặng suy nghĩ, sợi dây chuyền trên đầu ngón tay khẽ động đậy, là Tiểu Bạch đã tiêu hóa hết linh khí và tỉnh lại.

Nó dụi mắt, mở đôi mắt màu xám xanh, nhìn xung quanh, phát hiện mình đang nằm trong lòng hồ ly thúc thúc, lúc này mới duỗi thẳng chân sau, vươn vai, trong cổ họng phát ra tiếng gừ gừ.

Vươn vai xong, Tạ Tiểu Bạch định lật người, đột nhiên cảm thấy cổ bị kéo căng, nó ngây người, cúi đầu nhìn xuống, hoảng sợ phát hiện ngón tay của hồ ly thúc thúc đang móc vào sợi dây chuyền mà nương tặng cho nó!

Tạ Tiểu Bạch ngây người.

Nương đã nói với nó, phải giấu sợi dây chuyền đi, không được để ai nhìn thấy!

Trước đây, chỉ cần nó không muốn người khác nhìn thấy sợi dây chuyền, sợi dây chuyền sẽ trở nên vô hình... Nhưng hôm nay sao sợi dây chuyền lại không nghe lời?

Hơn nữa còn bị hồ ly thúc thúc nhìn thấy! Phải làm sao bây giờ?

Lông toàn thân Tạ Tiểu Bạch dựng đứng lên, hoảng loạn dùng móng vuốt ấn chặt sợi dây chuyền, khiến sợi dây chuyền trở nên vô hình: "Hồ ly thúc thúc, sao thúc... sao thúc có thể nhìn lung tung..."

Phong Nhiên Trú thu tay lại, sắc mặt đã trở lại bình thường, thấy nhóc con này rõ ràng hoảng sợ, hắn không lộ vẻ gì hỏi: "Không được nhìn sao? Ta còn chưa xem rõ nữa."

Tạ Tiểu Bạch sửng sốt, thăm dò: "Thật sự chưa xem rõ sao?"

Phong Nhiên Trú ừ một tiếng: "Có thể cho ta xem lại không?"

"Không được. " Tiểu Bạch đương nhiên lắc đầu, cảnh giác dựng thẳng tai, nhảy khỏi vòng tay hắn xuống đất: "Hồ ly thúc thúc muốn xem sợi dây chuyền để làm gì?"

Nhóc con này khá cảnh giác, Phong Nhiên Trú giật giật tai hồ ly: "Chỉ là thấy nó đẹp thôi."

Giọng hắn trầm xuống: "Sợi dây chuyền này có gì kỳ lạ sap? Tại sao không cho người khác xem?"

Là nương ngươi dạy ngươi sao?

Nhưng Tạ Tiểu Bạch không trả lời, chỉ ngẩng đầu hỏi hắn: "Hồ ly thúc thúc, thúc có phải rất giàu không?"

Không ngờ đứa nhỏ này đột nhiên hỏi vấn đề như vậy, Phong Nhiên Trú sửng sốt một chút: "Giàu lắm, sao vậy?"

"Nếu giàu thì sẽ không cướp dây chuyền của Tiểu Bạch đúng không?" Tạ Tiểu Bạch cúi đầu, có chút lo lắng nói: "Dây chuyền này có vẻ rất đắt, nương sợ kẻ xấu cướp mất nên không cho Tiểu Bạch đưa cho người khác xem."

Cuối cùng Phong Nhiên Trú cũng hiểu được suy nghĩ của đứa nhỏ này, buồn cười nói: "Sẽ không cướp dây chuyền của ngươi đâu, ta còn có thứ đắt hơn."

Lúc này Tạ Tiểu Bạch mới thở phào nhẹ nhõm, Phong Nhiên Trú nhìn màn này, ánh mắt trở nên sâu thẳm hơn, như vô tình hỏi: "Ta thấy nương ngươi không giống người có nhiều tiền lắm, sao lại có một sợi dây chuyền đắt như vậy?"

Tạ Tiểu Bạch nghĩ ngợi một lúc, do dự nói: "Đây là nương đánh bại rất nhiều kẻ xấu, từ tay kẻ xấu lấy được."

Từ tay người khác lấy được?

Như vậy dây chuyền này không phải là thứ vốn có của Tạ Vãn U.

Nói như vậy, Tạ Vãn U chưa chắc đã là kẻ thù khiến hắn muốn giết chết - những "kẻ xấu" bị Tạ Vãn U đánh bại và cướp mất dây chuyền mới giống người có thù với hắn hơn.

Phong Nhiên Trú giãn chân mày ra, hỏi Tiểu Bạch: "Những kẻ xấu đó lợi hại lắm sao?"

"Ừm, rất lợi hại." Nhớ đến những người Tạ gia đã ngược đãi nó và nương nó, Tiểu Bạch vẫn còn hơi sợ hãi, vô thức rụt cổ lại, giọng nói ngày càng nhỏ: "Bọn họ không cho nương và Tiểu Bạch ăn, còn mắng nương, đánh Tiểu Bạch... Nương đánh bại bọn họ, sau đó mới đưa Tiểu Bạch đến đây."

Phong Nhiên Trú thấy vật nhỏ sợ hãi co rúm lại thành một cục, rõ ràng là rất sợ những "kẻ xấu" đó, không khỏi nhíu mày, trong mắt cũng lộ ra vẻ lạnh lùng.

Thấy vật nhỏ bắt đầu run rẩy toàn thân, hắn không nghĩ nhiều nữa, bế Tiểu Bạch lên, vụng về an ủi: "Được rồi, đến đây rồi, không có kẻ xấu nào có thể bắt nạt các ngươi nữa."

Tiểu Bạch rúc vào lòng hắn, chân trước đặt trên cổ tay hắn, đôi mắt xám xanh ngấn lệ, nức nở nói: "Hồ ly thúc thúc, thật sự sẽ không có kẻ xấu nào bắt nạt nương và Tiểu Bạch sao?"

"Thật sự không có." Phong Nhiên Trú bừa bãi xoa xoa đầu nó, kết quả làm cho bàn tay cũng ướt

Vậy mà vật nhỏ này lại khóc.

Phong Nhiên Trú có chút không biết làm sao, cứng nhắc lau nước mắt cho nó: "Ngươi... ngươi đừng khóc nữa."

Tạ Tiểu Bạch gác cằm lên mu bàn tay hắn, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, nó hít mũi: "Nương phải đánh bại kẻ xấu, còn phải đưa Tiểu Bạch đi học, rất vất vả... Hồ ly thúc thúc cũng đừng bắt nạt nương... được không?"

"Ta... khi nào ta bắt nạt nàng." Phong Nhiên Trú dùng tay áo lau mặt cho đứa nhỏ, thở dài, đành phải nói: "Được, ta không bắt nạt nàng."

Cuối cùng cũng dỗ dành được Tiểu Bạch, Phong Nhiên Trú cũng không tiện nhắc lại chuyện dây chuyền nữa, sợ lại nhắc đến chuyện cũ, làm Tiểu Bạch sợ hãi.

Bế Tiểu Bạch trong lòng, Phong Nhiên Trú chìm vào suy tư.

Từ lời nói của Tiểu Bạch, có thể suy đoán ra một số chuyện.

Sau đêm đó, Tạ Vãn U hẳn là bị người ta bắt đi, gần đây mới cùng Tiểu Bạch trốn thoát khỏi nơi đó, còn dây chuyền thì là thứ Tạ Vãn U cướp được từ tay bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment