Quả nhiên, người không biết không sợ, sao lúc trước nàng lại dám làm mấy chuyện kia chứ!
Hình như Phong Nhiên Trú nhận ra ánh nhìn của nàng, ánh mắt trở nên cảnh giác: "Sắp thi rồi, các ngươi còn muốn ôm hôn bao lâu nữa?"
Tạ Vãn U đành hôn Tiểu Bạch lần cuối, miễn cưỡng giao nó cho Phong Nhiên Trú.
Nghĩ lại vẫn không yên tâm, Tạ Vãn U ho khan một tiếng, dặn dò bé con: "Hôm nay Tiểu Bạch đừng bắt nạt hồ ly thúc thúc nhé, biết không?"
Tiểu Bạch nhanh chóng đáp lời: "Vâng!"
Mặt Phong Nhiên Trú đen lại, véo má nó, giọng nói trở nên đặc biệt nguy hiểm: "Chỉ bằng ngươi? Ngươi còn bắt nạt được ai?"
Tiểu Bạch bị véo kêu mấy tiếng “ưm ưm”, trong miệng kêu gào đánh bại hồ ly thúc thúc, chân trước ôm cổ tay hắn, chân sau vùng vẫy liên tục, tinh thần chiến đấu cao ngất cố gắng đẩy lùi bàn tay ác của hồ ly thúc thúc.
Tạ Vãn U chứng kiến vật nhỏ đá liên tục lên tay Phong Nhiên Trú: "......"
Thôi,một người muốn đánh, một người muốn bị đánh, không thể khuyên được.
Tạ Vãn U thở dài vào phòng thi.
Buổi sáng nàng rời đi, Tiểu Bạch vẫn tỏ ra không hòa hợp với Phong Nhiên Trú, lúc nàng trở lại vào buổi chiều, lại thấy Tiểu Bạch nằm trên đầu Phong Nhiên Trú đung đưa cái đuôi, rõ ràng là một cảnh tượng ấm áp tình cha con.
Tạ Vãn U: "......"
Nàng thật sự không có lời nào để nói.
Độ dễ dàng tha thứ của Phong Nhiên Trú đối với Tiểu Bạch ngày càng cao... Trước đây người nghiêm khắc từ chối để Tiểu Bạch cưỡi lên đầu, không biết là ai nữa.
Nhìn thấy Tạ Vãn U đi tới, sắc mặt Phong Nhiên Trú lập tức trở nên rất khó coi, đưa tay kéo vật nhỏ trên đầu xuống: "Làm phiền ta suốt một buổi chiều, mau mang nó đi!"
Tiểu Bạch bị hắn xách trong tay, bốn chân ngắn ngủn rũ xuống, ánh mắt rất vô tội.
Tạ Vãn U vội vàng đón lấy vật nhỏ, thấy dáng vẻ đau đầu của Phong Nhiên Trú, không khỏi tò mò hôm nay hắn lại trúng phải bẫy nào của Tiểu Bạch.
Phong Nhiên Trú liếc nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn rúc vào lòng Tạ Vãn U, nghiến răng nghiến lợi cười lạnh: "Lăn lộn trong bùn, làm sạch sẽ rồi lại đi lăn, còn muối đi tắm suối nữa - chỉ để tạt nước vào người ta!"
Tiểu Bạch nhỏ giọng phản bác: "Hồ ly thúc thúc bảo Tiểu Bạch lăn, Tiểu Bạch mới lăn."
Phong Nhiên Trú hít một hơi thật sâu, bị chọc tức đến bật cười: "Không phải bảo ngươi lăn, ta là bảo chó thúc thúc kia kia cút đi!"
*滚: Vừa có nghĩa lăn lộn, vừa có nghĩa cút đi
Tạ Vãn U: "..."
Chó thúc thúc? Không phải là chó nhỏ Hợp Hoan Tông mà lần trước nàng gặp chứ?
Hắn ta không về Hợp Hoan Tông sao, sao lại đến Bích Tiêu Đan Tông rồi?
Tạ Vãn U có thể hình dung được cảnh tượng lúc đó - Tiểu Bạch đi đường gặp hố bùn, muốn lăn vào đó chơi, liền hỏi Phong Nhiên Trú, Phong Nhiên Trú còn chưa kịp trả lời, tình cờ gặp chó nhỏ của Hợp Hoan Tông, có lẽ bọn họ đã xảy ra tranh chấp, Phong Nhiên Trú liền bảo đối phương cút đi, kết quả Tiểu Bạch hiểu lầm ý của hắn, trực tiếp chạy xuống hố bùn lăn chơi...
Tạ Vãn U nhịn lại nhịn, không nhịn được, bật cười: "Hahaha... Ngoài ra còn có chuyện gì khác không?"
Chuyện Phong Nhiên Trú gặp lúc ở bên cạnh Tiểu Bạch, nàng nghe trăm lần cũng không chán.
Phong Nhiên Trú cười lạnh: "Chơi trốn tìm với ta, kết quả rơi xuống hố không ra được, khóc lóc ăn hết một chuỗi hồ lô mới dỗ được."
Còn về việc mua hồ lô ở đâu... chỉ có thể là ở chợ dưới chân núi.
Không ngờ Phong Nhiên Trú lại nguyện ý xuống núi mua hồ lô cho Tiểu Bạch để dỗ dành nó?
Tâm trạng của Tạ Vãn U không khỏi phức tạp hơn.
Thấy nương không nói gì, Tiểu Bạch lắc đuôi nhẹ: "Tiểu Bạch không ăn hết một chuỗi hồ lô đâu, là ăn cùng hồ ly thúc thúc ~"
Nghe vậy, tai Phong Nhiên Trú giật giật, nhưng lại quay đầu đi, không nói gì nữa.
Tạ Vãn U thấy vậy, không khỏi tò mò chuyện gì đã xảy ra lúc đó.
Sao lại giống như Phong Nhiên Trú mới là người được hồ lô dỗ dành hơn?
Tạ Vãn U cố ý muốn hỏi thêm, nhưng sắc mặt của Phong Nhiên Trú rõ ràng có ý nếu dám hỏi thêm câu nữa sẽ tức giận.
Tạ Vãn U đành phải hỏi chuyện khác: "Đúng rồi, hai người chơi trốn tìm ở đâu, sao lại có hố?"
"Chân núi phía sau." Phong Nhiên Trú trầm giọng nói: "Đó là một cái hố cao một thước, nhìn màu đất, hẳn là mới đào không lâu."
Tạ Vãn U hơi cau mày: "Người kia đào hố để làm gì, chẳng lẽ muốn làm bẫy?"
Phong Nhiên Trú lạnh lùng nói: "Cũng có thể là để chôn thứ gì đó."
Nói đến cái hố khiến mình không trèo ra được, Tiểu Bạch cũng tức giận: "Hồ ly thúc thúc đã lấp hố để trả thù cho Tiểu Bạch rồi."
Tạ Vãn U không khỏi mỉm cười, đau lòng xoa xoa cái đầu nhỏ của nó: "Lúc đó Tiểu Bạch có đau không?"
Tiểu Bạch do dự gật đầu: "Có hơi đau một chút - nhưng hồ ly thúc thúc đã nhanh chóng đến cứu Tiểu Bạch."
Phong Nhiên Trú nheo mắt, ở bên cạnh nói: "Nhớ kỹ bài học này cũng tốt, lần sau không chú ý nhìn đường, biết đâu lại rơi vào hố sâu hơn."
Tiểu Bạch nghe lời hồ ly thúc thúc, không khỏi rụt cổ, chôn đầu vào lòng nương: "Sau này Tiểu Bạch nhất định sẽ chú ý nhìn đường!"
...
Nói chuyện một hồi, lúc Tạ Vãn U trở về Lâm Sương Uyển, nàng mới phát hiện Phong Nhiên Trú cũng đi theo sau.
"?" Tạ Vãn U cảnh giác hỏi: "Ngươi có chuyện gì không?"
Phong Nhiên Trú nhắm mắt lại: "... Có phải ngươi đã có quên chuyện đã hứa với ta không?"
Lúc này Tạ Vãn U mới đột nhiên nhớ ra, tối trước khi thi, Phong Nhiên Trú định tìm nàng đến hậu sơn chạm vào dấu ấn, nhưng nàng phải thi nên đã hoãn lại thời gian.
Tối nay vừa đúng lúc!
Tạ Vãn U sững sờ.
Trước kia nàng không biết Phong Nhiên Trú chính là Ma Tôn, bây giờ biết rồi, lại để Phong Nhiên Trú dựa vào dấu ấn khôi phục trí nhớ từng chút một, chẳng khác gì tự đưa mình vào chỗ chết!