Nhưng bây giờ nàng hoàn toàn không có sức lực, quay đầu nhìn cũng khó, càng đừng nói đến chuyện chạy trốn, Tạ Vãn U chỉ có thể cố gắng bình tĩnh lại, do dự một lúc, nàng dùng khuỷu tay chọc chọc vào người Phong Nhiên Trú: "Ngươi ổn chứ?"
"Tạ Vãn U." Cuối cùng Phong Nhiên Trú cũng lên tiếng, giọng điệu âm trầm kỳ lạ hiếm thấy.
Tạ Vãn U nuốt nước bọt, lông tơ dựng đứng: "Sao, sao thế?"
"Ta nhớ ra một số... chuyện trước đây."
Tạ Vãn U thăm dò thái độ của hắn, cẩn thận nói: "Thế không phải tốt sao?"
"Không tốt." Phong Nhiên Trú ghé sát vào tai nàng, tiếng cười khẽ mang theo một tia tàn nhẫn: "Ta nhớ ra kẻ thù của mình rồi, bây giờ rất muốn giết người."
Tạ Vãn U: "..."
Ngươi bình thường một chút đi! Ta sợ!
Kẻ thù đó không phải là nàng chứ?
Không thể xui xẻo đến vậy được! Chỉ chữa trị một lần tối nay mà nhớ ra hết rồi sao?!
Tim Tạ Vãn U đập nhanh hơn, giọng mũi hơi nặng hỏi: "Kẻ thù của ngươi... ở đâu?"
Phong Nhiên Trú không trả lời, hắn đưa tay vén lọn tóc đang dính vào má nàng, đột nhiên hỏi một cách nguy hiểm: "Ta nhắc đến kẻ thù của mình, sao nhịp tim ngươi lại đập nhanh như vậy?"
"..."
Tất nhiên là vì chột dạ rồi! Tạ Vãn U nhắm mắt bịa đặt: “Ta đã sớm tò mò không biết ai đã hại ngươi, bây giờ bí mật sắp được hé lộ, ai mà chẳng hồi hộp!"
Phong Nhiên Trú cười một tiếng đầy ẩn ý: "Thật sao?"
Hình như Phong Nhiên Trú nhớ lại một phần ký ức trở nên nguy hiểm hơn, Tạ Vãn U không đoán được thái độ của hắn, muốn chạy cũng không chạy được, dứt khoát nằm im bất động nói: "Ngươi có nói không, không nói thì đưa ta về... Ta buồn ngủ rồi."
Tấn công hay thoái lui đều khó thoát khỏi lưỡi kiếm, chi bằng kết thúc nhanh chóng!
Tạ Vãn U đang chờ câu trả lời của hắn, cơ thể bỗng nhẹ bẫng, nàng vô thức quàng tay qua cổ Phong Nhiên Trú, sau khi phản ứng lại hắn không thích bị ôm cổ thì ngoan ngoãn rụt tay lại.
Phong Nhiên Trú liếc nhìn Tạ Vãn U hiếm khi biết điều, ôm nàng bay đến bờ hàn đàm, lúc bay, những giọt nước trên người họ đều bốc hơi hết.
Vẫn còn sẵn lòng ôm nàng về, vậy hẳn là chưa nhớ ra...
Tạ Vãn U mừng thầm, thấy Phong Nhiên Trú không muốn nói thân phận của kẻ thù đó, nàng khôn ngoan không hỏi nữa, mặc kệ kẻ xui xẻo đó là ai, chỉ cần nàng may mắn sống sót là được!
Tạ Vãn U khẽ ho một tiếng: "Vừa rồi hình như ta đã cắn cổ tay ngươi, không sao chứ?"
Phong Nhiên Trú cười khẩy: "Ngươi giống Tiểu Bạch, lúc tức giận đều thích cắn người."
"Tiểu Bạch chưa bao giờ cắn người khác.” Tạ Vãn U nhỏ giọng biện hộ: "Ta cũng chưa từng cắn người khác."
Phong Nhiên Trú cúi đầu nhìn nàng: "Ý ngươi là, ta trời sinh nên bị người ta cắn?"
Tạ Vãn U nhìn sang chỗ khác: "Ngươi tự nói, ta không nói thế."
Nàng vừa nói vừa nhớ lại lúc mình không chịu nổi, Phong Nhiên Trú lại ngăn không cho nàng đi đi, trong lòng không khỏi thầm nghĩ đáng đời.
Nhưng mà...
Tạ Vãn U có chút lo lắng, lần này Phong Nhiên Trú đã nhớ ra một kẻ thù, vậy lần sau, hắn sẽ nhớ ra chuyện gì nữa?
Không thể để hắn tiếp tục khôi phục trí nhớ.
Nhưng nhất thời Tạ Vãn U nghĩ không ra lý do gì để trì hoãn lần tiếp theo chạm vào dấu ấn, dứt khoát nhân cơ hội này mượn cớ phát huy: "Ta cảm thấy... linh hồn của ta bị thương, bây giờ rất đau."
"Đau lắm sao?" Phong Nhiên Trú khựng lại: "Ngươi chắc chứ?"
Tạ Vãn U gật đầu, cố nặn ra vài giọt nước mắt: "Lúc ta bảo ngươi buông tay ra, ta đã rất đau rồi, nhưng ngươi vẫn không chịu buông..."
Phong Nhiên Trú rất chắc chắn ngọn lửa vừa rồi không thể làm tổn thương linh hồn của nàng, nhưng nhìn vẻ mặt tủi thân nước mắt lưng tròng của nàng, hình như nàng thực sự rất khó chịu, hắn thực sự có chút do dự.
Phong Nhiên Trú hơi cau mày.
Coi như linh hồn nàng có bị thiêu rụi thì sao chứ? Hắn không nên mềm lòng.
Phong Nhiên Trú nhanh chóng tìm ra lý do cho sự bất thường của mình.
Có lẽ là vì diện mạo của Tạ Vãn U giống Tiểu Bạch, hắn không chịu nổi giọt nước mắt của Tiểu Bạch, đương nhiên không thể chịu được cả giọt nước mắt của nương nó.
Phong Nhiên Trú do dự một lúc, cuối cùng vẫn dừng bước, để nàng nàng xuống, thăm dò linh hồn của Tạ Vãn U, cứng nhắc nói: "Không bị thương."
"Nhưng thực sự rất đau," Tạ Vãn U kéo tay áo hắn, ngẩng mặt nhìn hắn: "Ta thực sự không chịu nổi, thêm một lần nữa là không được."
Mái tóc đen buông xõa, đôi mắt còn ngấn nước, giọng nói mềm mại cầu xin khiến Phong Nhiên Trú hơi tối sầm mặt.
"Có lẽ là di chứng, ngủ một giấc sẽ khỏe lại." Hắn kìm chế dời mắt đi, dừng lại một chút: "Lần sau... ta sẽ không làm vậy nữa."
Sẽ không làm gì nữa? Bỏ qua yêu cầu của nàng, giữ nàng lại không cho nàng rời đi sao?
Mặc dù đối với Phong Nhiên Trú mà nói, đây đã là một nhượng bộ rất lớn, nhưng mục đích thực sự của Tạ Vãn U là muốn hắn từ bỏ việc chạm vào dấu ấn.
Nàng buồn bã cúi đầu, mới vừa đá viên đá trước mặt, trước mắt đột nhiên xuất hiện một cây kẹo hồ lô.
Tạ Vãn U: "?"
Nàng ngạc nhiên nhìn Phong Nhiên Trú, sắc mặt Phong Nhiên Trú cũng có chút không tự nhiên, bị nàng nhìn lâu, thậm chí có chút tức giận xấu hổ: "Ngươi có ăn không?"
Tạ Vãn U tâm trạng phức tạp nhận lấy cây kẹo hồ lô, cầm trên tay nhìn một chút, thử dò hỏi: "Lúc đó... ngươi mua hai cây?"
Phong Nhiên Trú bực bội nói: "Là Tiểu Bạch nói muốn mua thêm một cây, để ăn mừng ngươi kết thúc kỳ thi."
"Thật sao?" Tạ Vãn U cầm cây kẹo hồ lô liếc nhìn hắn: "Vậy tại sao buổi chiều Tiểu Bạch lại không bảo ngươi lấy kẹo hồ lô này ra?"
"... Trí nhớ của nó không tốt."
Tạ Vãn U không nhịn được cong khóe miệng.
Trí nhớ của Tiểu Bạch không tốt chính là một câu chuyện cười.
Phong Nhiên Trú thấy nàng cười, còn nhìn mình bằng ánh mắt sâu xa, không khỏi hơi nhíu mày: "Ngươi nhìn ta thế là sao... Không ăn thì quăng đi."