Tạ Vãn U nhíu mày, nàng biết thực lực của đại sư tỷ và nhị sư huynh, cho dù ở Huyền Thương Kiếm Tông, họ cũng là những người xuất chúng, ngay cả khi đối mặt với Ma Tôn, họ cũng không đến nỗi rơi vào cảnh khốn cùng như vậy.
Hơn nữa Dung Tri Vi và Yến Minh Thù đều không phải là người thích tỏ ra mạnh mẽ, biết không địch lại Ma Tôn, họ nhất định sẽ kịp thời rút lui, nếu không thì còn có nhiều người của Tiên Minh đối phó với Ma Tôn như vậy, tại sao chỉ có họ bị thương như thế này?
Tạ Vãn U u ám siết chặt tay cầm ô, không khỏi nghĩ đến khả năng khác.
…… Chẳng lẽ Tiên Minh muốn bọn họ dừng điều tra nên đã ra tay ám hại trong trận chiến, cố tình khiến Dung Tri Vi và Yến Minh Thù thành ra như vậy.
Chỉ cần họ chết vì Ma Tôn, Tiên Minh không chỉ thoát khỏi sự điều tra của Huyền Thương Kiếm Tông mà còn có thể chuyển mọi mâu thuẫn sang Ma Tôn.
Trong phút chốc, hơi thở của Tạ Vãn U cũng nặng nề hơn.
Nàng đang rối bời suy nghĩ này thì chiếc giỏ xách bỗng động đậy.
Hồ ly trắng hất tung tấm vải phủ trên giỏ, ngước lên nhìn đám đông, nhưng ở độ cao này, hắn chẳng thấy được gì.
Do dự một lúc, hồ ly trắng dọc theo cánh tay của nàng khéo léo trèo lên vai Tạ Vãn U.
Một con hồ ly lớn như vậy, hoàn toàn không phải trọng lượng của Tiểu Bạch, lúc trèo lên theo ống tay áo, cả người Tạ Vãn U khẽ chao đảo, đợi khi hoàn hồn, trên vai đã có thêm một con hồ ly trắng.
Tạ Vãn U hoàn hồn, cảm nhận được cảm giác mềm mại nơi cổ, không biết nói gì, vẻ mặt kỳ quái nói: "...... Ngươi làm gì vậy?"
Đột nhiên lại gần như vậy... cảm giác thật lạ.
Ở độ cao này, Phong Nhiên Trú cuối cùng cũng có thể nhìn thấy tình hình của hai đệ tử Huyền Thương, hắn nheo mắt, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Ngươi quen bọn họ à?"
Tạ Vãn U không biết hắn đưa ra kết luận này như thế nào, mặt không biểu cảm nói: "Không liên quan đến ngươi."
Nàng hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: "Ngươi xuống đi... nặng quá."
Phong Nhiên Trú không có chút tự giác nào, giẫm lên vai nàng, dùng đuôi hồ quét nhẹ vào gáy nàng, chậm rãi nói: "Nhịn đi."
Tạ Vãn U: "..." Ngồi trên vai người khác mà còn ngang nhiên như vậy, đúng là hồ ly.
Tạ Vãn U lạnh lùng nói: "Không ngờ ngươi cũng là loại thích náo nhiệt."
Nàng vốn định lén đến xem thử, nhưng khi nàng thức dậy, Phong Nhiên Trú cũng tỉnh, không biết vì lý do gì, nhất định phải đi cùng nàng.
Tạ Vãn U dứt khoát nhét hắn vào giỏ, cùng mang đến hiện trường.
Tạ Vãn U vốn tưởng Phong Nhiên Trú sợ nàng không ở bên cạnh lúc độc phát tác nên mới đi theo, nhưng bây giờ xem ra, mục đích của Phong Nhiên Trú và nàng có vẻ giống nhau, cũng là đế xem các đệ tử Huyền Thương.
Nhưng nàng đến đây là vì có chút duyên nợ với đệ tử Huyền Thương, còn Phong Nhiên Trú lại vì lý do gì mà cố ý đến xem hai đệ tử Huyền Thương này?
Nghe Tạ Vãn U nói, Phong Nhiên Trú quay đầu liếc nàng một cái, hàm ý nói: "Ta có thể hiểu được, dù sao thì thị lực của ngươi cũng không tốt lắm."
"......" Tạ Vãn U rất tức giận, giẫm lên vai nàng, con hồ ly này còn dám chế giễu nàng sao?
Tạ Vãn U cầm lấy chiếc giỏ, chỉ vào bên trong: "Vai của ta chỉ dành cho Tiểu Bạch, ngươi vào trong đi."
Phong Nhiên Trú như không nghe thấy, vẫn ngồi im trên vai nàng, đoán chắc nàng không làm gì được mình.
Tạ Vãn U: "Ngươi đừng ép ta!"
Vừa dứt lời, Tạ Vãn U liền đưa tay ra, tức giận xoa xoa bộ lông trên người hồ ly trắng.
Phong Nhiên Trú không ngờ nàng lại dám táo bạo như vậy, nhất thời vừa kinh ngạc vừa tức giận, nhưng hắn nhất thời không có chỗ trốn, rất nhanh bị nàng xoa cho lông lá rối bời, đành phải trèo xuống vai nàng, vào trong giỏ tre.
Tạ Vãn U vận động vai, cuối cùng cũng thoải mái.
Con hồ ly trắng trong giỏ tre hình như xấu hổ và tức giận, thò đầu ra trừng mắt nhìn nàng, giọng điệu sắp nổi giận: "Tạ Vãn U!"
Tạ Vãn U tiện tay phủ vải lên đầu hắn: "Tiền công cho việc ngồi trên vai ta, không hài lòng à?"
Phong Nhiên Trú hất tung tấm vải, lạnh lùng nói: "Ngươi càng ngày càng lớn gan rồi đó."
Tạ Vãn U lại phủ vải lên, cố ý chọc tức hắn: "Muốn sờ thì cứ sờ, có bản lĩnh thì sờ lại đi."
Phong Nhiên Trú: "..."
Chiếc giỏ im lặng một lúc, Tạ Vãn U mới nghe thấy giọng nói lạnh lùng của hắn: "Đây là do ngươi nói đấy."
Không phải chứ, hắn còn nghiêm túc thật à?
Nhưng Tạ Vãn U không lo lắng nhiều về điều này, chỉ là xoa đầu thôi mà, ai sợ chứ?
Trở lại Lâm Sương Uyển, Tạ Vãn U tiện tay đặt giỏ lên bàn, Phong Nhiên Trú bước ra khỏi giỏ, thấy Tạ Vãn U ngồi bên cạnh cúi đầu suy nghĩ, giống như đang do dự điều gì.
Phong Nhiên Trú đã quyết định không để ý nàng nữa, chỉ liếc mắt nhìn rồi lạnh lùng quay đi, thấy lông mình rối tung, trán không khỏi giật giật.
Hắn nhịn lại nhịn, vẫn không thắng nổi bản năng, đi đến chỗ Tạ Vãn U không nhìn thấy, tự liếm lông.
Tạ Vãn U đã đoán được hắn đang làm gì, chống cằm, vô thức nhìn chằm chằm vào cái đuôi hồ ly lộ ra của hắn.
Nhìn một lúc, nàng nhớ ra chuyện khác, hạ giọng nói: "Phong Nhiên Trú, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Phong Nhiên Trú không nói gì, có lẽ vẫn đang tức giận.
Tạ Vãn U cầm lấy chiếc lược, khẽ ho một tiếng: "Ta sai rồi, chải lông cho ngươi để đền tội, được không?"
Một lúc lâu sau, Phong Nhiên Trú mới đi ra, lạnh lùng liếc nhìn chiếc lược trong tay nàng: "Không cần."
Tạ Vãn U nhìn bộ lông hồ ly rối tung của hắn: "Thật sự không cần sao?"
Một lúc sau——
Tạ Vãn U chải xuôi bộ lông của hồ ly trắng.
Phong Nhiên Trú nhấc đuôi lên, thấy bộ lông mượt mà trên đuôi, mới nhàn nhạt nói: "Nói đi, chuyện gì?"
Tạ Vãn U chống cằm: "Ta cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, cảm thấy đệ tử Huyền Thương bị thương nặng như vậy, có chút liên quan đến Tiên Minh ..."