Có câu nói, người tức giận sẽ hủy âm, vui mừng sẽ hủy dương, lo lắng sẽ hủy nội, sợ hãi sẽ hủy cuồng, cảm xúc quá mãnh liệt thường sẽ dẫn đến khí huyết âm dương mất cân bằng, do đó khâu quan trọng nhất trong việc điều trị bệnh dị ứng chính là đảm bảo cảm xúc ổn định, tâm thái bình hòa.
Nhưng nhìn Độ Huyền Kiếm Tôn như vậy... Rõ ràng là y không làm được.
Lâm trưởng lão đành tạm thời kìm nén ý định khuyên nhủ người khác chữa bệnh, chuyển hướng sang chủ đề khác: "Đã là hiểu lầm thì chúng ta mau chóng đến Ngọc Hoa điện thôi, tránh để xảy ra chuyện gì nữa."
Trưởng lão Huyền Thương không yên tâm về hai sư điệt suýt bị hại, đương nhiên là đồng ý.
Lúc đi, Lâm trưởng lão lấy ra một lọ sứ nhỏ, đưa cho Độ Huyền Kiếm Tôn: "Thuốc này có thể tạm thời điều trị bệnh dị ứng, nhưng chỉ trị được ngọn chứ không trị được gốc, Tôn giả mỗi lần phát bệnh thì uống hai viên, không được dùng nhiều."
Độ Huyền Kiếm Tôn khựng lại, nhận lấy lọ sứ, lạnh lùng nhìn Lâm trưởng lão nói lời cảm ơn.
Y nuốt hai viên thuốc, những nốt mẩn đỏ trên người nhanh chóng thuyên giảm, Trưởng lão Huyền Thương thấy vậy, không khỏi khen ngợi y thuật cao siêu của Lâm trưởng lão.
Lúc mới đến, những người của Huyền Thương Kiếm Tông này đều mặt lạnh tanh, vẻ mặt cười giả tạo khiến Lâm trưởng lão không dám tùy tiện đáp lời, nhưng bây giờ xem ra, người của Huyền Thương Kiếm Tông chỉ là không giỏi ăn nói, lại không tìm được chủ đề nên mới tỏ vẻ như vậy.
Lâm trưởng lão thực sự rất sợ bầu không khí lạnh lùng buồn tẻ này, nhân lúc bầu không khí đang tốt, liền tranh thủ trò chuyện thêm vài câu, lấy bệnh dị ứng của Độ Huyền Kiếm Tôn làm bước đột phá, mở ra chủ đề.
Lúc Lâm trưởng lão hỏi Độ Huyền Kiếm Tôn lần phát bệnh trước là khi nào, mấy vị Trưởng lão Huyền Thương không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt đều trở nên không mấy dễ coi.
Cuối cùng, một vị Trưởng lão Huyền Thương thở dài: "Lần trước sư đệ phát bệnh, hẳn là mấy chục năm trước rồi..."
Lâm trưởng lão kinh ngạc: "Tôn giả trong mấy chục năm này không còn tiếp xúc với lông động vật nữa sao?"
Hình như trưởng lão Huyền Thương nhớ lại chuyện cũ: "Đúng vậy... Thực ra mấy chục năm trước, Huyền Thương Kiếm Tông còn có một vị Ngũ trưởng lão, cũng chính là sư huynh của Độ Huyền, lúc đó Độ Huyền bị kích thích bệnh dị ứng, hầu như hoàn toàn là do hắn..."
"Sư huynh." Độ Huyền Kiếm Tôn cau mày, giọng điệu đã có ý cảnh cáo.
Nghe vậy, mấy vị Trưởng lão Huyền Thương vẫn luôn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, trong mắt hiếm hoi lộ ra vài phần ý cười, quay sang nói với Lâm trưởng lão: "Độ Huyền không hợp với Ngũ sư huynh của mình, bởi vì từ trước đến nay vị Ngũ sư đệ này vốn khác người thường, biết Độ Huyền mắc bệnh dị ứng, thường cố tình trêu chọc y, mượn chuyện này đấu pháp với y."
Thật sự dám đấu pháp với Độ Huyền Kiếm Tôn, vị Ngũ trưởng lão kia chắc chắn cũng là một nhân vật lợi hại... Lâm trưởng lão không khỏi chặt lưỡi hít hà: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó..."
"Hắn chết rồi." Độ Huyền Kiếm Tôn nắm chặt thanh kiếm trong tay, giọng điệu lạnh lùng: "Chết ở Ma Uyên."
Im lặng một lúc, Trưởng lão Huyền Thương trầm thấp nói: "Từ đó về sau, sư đệ không còn phát bệnh nữa."
Độ Huyền Kiếm Tôn nhắm mắt nói: "Đừng nhắc đến hắn nữa."
Nói xong, thân ảnh y lóe lên, lúc xuất hiện trở lại, đã cách họ mấy trượng xa.
Lâm trưởng lão liếc mắt nhìn các trưởng lão Huyền Thương, không nói thêm gì nữa.
*
Bên kia, Tạ Vãn U nhanh chóng băng qua con đường nhỏ tối đen, cuối cùng cũng trở về Lâm Sương Uyển.
Nàng vẫn còn hoảng sợ, ngồi xuống ghế đá trong sân, tự rót cho mình một tách trà để trấn tĩnh.
Vừa uống một ngụm, bên cạnh nàng đã có người ngồi xuống, những ngón tay thon dài lật ngược chiếc cốc, cũng rót một cốc nước.
Tạ Vãn U quay đầu nhìn hắn: "Vừa rồi ngươi chạy cái gì?"
Phong Nhiên Trú cũng hỏi: "Vậy vừa rồi ngươi chạy cái gì?"
"..."
Im lặng một lúc, Tạ Vãn U mơ hồ nói: "... Ta có chút ân oán với Kiếm Tôn, còn ngươi?"
Phong Nhiên Trú đặt tách trà xuống, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Ta cũng vậy."
Tạ Vãn U lập tức tò mò hỏi: "Ngươi nhớ ra rồi sao? Nhớ được bao nhiêu? Khi nào ngươi kết thù với Kiếm Tôn? Tại sao ngươi không dám gặp y?"
Không phải là lúc làm Ma Tôn đã bị sư tôn trước của nàng đánh chứ? Sợ bị nhận ra?
Phong Nhiên Trú dùng một ngón tay đẩy cái đầu đang tiến lại gần của nàng ra, tay kia cầm cốc, khóe mắt hơi nhếch lên: "Muốn nghe bí mật của người khác, có phải ngươi nên dùng bí mật của mình để trao đổi không?"
Tạ Vãn U xoa trán, lập tức từ chối: "Thôi vậy."
Tối nay Phong Nhiên Trú có vẻ hơi khác thường, Tạ Vãn U không muốn trao đổi bí mật, nhưng hắn lại hiếm khi chủ động nói: "Cảnh còn người mất... Không gặp cũng được."
Tạ Vãn U bỗng hứng thú: "Nghe có vẻ là có chuyện xưa, hay là kể ra xem?"
"Không có gì để nói." Sự khác thường của Phong Nhiên Trú chỉ xuất hiện trong chốc lát, khoảnh khắc tiếp theo, vẻ mặt hắn đã trở lại bình thường: "Mang Tiểu Bạch theo, chúng ta có thể đi rồi."
Chuyển chủ đề cũng quá cứng nhắc rồi.
Tạ Vãn U thầm phỉ báng, nhưng nàng sợ nếu hỏi thêm nữa, sẽ chọc giận hồ ly này, nhất quyết lấy cớ này để đổi bí mật của nàng, thì mới thật là mất nhiều hơn được.
Vì vậy, Tạ Vãn U gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
...
Lúc bình minh vừa ló dạng, Dung Tri Vi mới dần tỉnh lại.
Nàng áy bị tiếng gà gáy đánh thức.
Lúc tỉnh dậy, nàng ấy vẫn còn hơi mơ hồ, vì sư tôn bị bệnh dị ứng, trong Huyền Thương Kiếm Tông cấm mọi loài động vật vào, chính vì vậy mà đã lâu nàng ấy không nghe thấy tiếng gà gáy.
Tuy nhiên, nàng ấy chỉ bàng hoàng trong chốc lát, những ký ức về đêm qua nhanh chóng ùa về, Dung Tri Vi giật mình, đêm qua tên thích khách bị đánh bay không lâu sau, nàng ấy cũng không chống đỡ được nữa, lại ngất đi, không biết sau đó chuyện gì xảy ra, tên thích khách đã bị bắt chưa...