Nhưng Tạ Vãn U đột nhiên cười: "Ta nghĩ, ta vẫn sẽ ở lại Bích Tiêu Đan Tông."
Phong Nhiên Trú không thấy vẻ kinh hoàng như dự đoán, không khỏi hơi nhíu mày, ngay lúc này, hắn hình như cảm nhận được điều gì đó, liền dừng bước.
Đến lượt Tạ Vãn U giọng điệu đầy ác ý: "Ngươi vẫn chưa bình phục hoàn toàn đúng không? Vừa hay người của Huyền Thương Kiếm Tông đã đến, chỉ mình ngươi có đánh lại được trưởng lão Huyền Thương và Độ Huyền Kiếm Tôn không? Theo ta thấy, ngươi cũng đừng đi nữa, sau này cứ ở trong ngục tối của Huyền Thương Kiếm Tông đi."
Sắc mặt Phong Nhiên Trú trầm xuống: "Là ngươi gọi họ quay lại?"
Thấy Tạ Vãn U còn dám gật đầu, Phong Nhiên Trú tức đến bật cười: "Chẳng phải bản thân ngươi cũng đang trốn người của Huyền Thương Kiếm Tông sao? Sao nào, tối nay ngươi muốn cùng ta đồng quy vu tận à?"
Tạ Vãn U nhướng mày: "Có gì không thể?"
"Bọn họ sắp đến rồi." Tạ Vãn U chọc vào cánh tay đang khóa chặt lấy eo mình của hắn, nhắc nhở: "Bây giờ ngươi chạy vẫn còn kịp."
Phong Nhiên Trú nhìn nàng một lúc, mới nói: "Tạ Vãn U, ngươi giỏi lắm."
Tạ Vãn U nghiêng đầu: "Đây là đang khen ta sao?"
Hai người giằng co một lúc, cuối cùng, Phong Nhiên Trú buông lỏng cánh tay đang vòng quanh eo Tạ Vãn U, cụp mắt xuống, ánh mắt mơ hồ nhìn nàng: "Chúng ta sẽ còn gặp lại."
"Đợi đến lần gặp mặt tiếp theo." Phong Nhiên Trú tiến lại gần, cười khẩy với Tạ Vãn U: "Ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."
Tạ Vãn U vẫn giữ nguyên vẻ mặt, nhìn hắn bước nhanh về phía cửa sổ, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng tiễn được vị Phật lớn này đi rồi.
Nhưng Tạ Vãn U còn chưa kịp thở hết ra, đã thấy Phong Nhiên Trú đột nhiên quay trở lại, đi về phía nàng, trái tim Tạ Vãn U lại thót lên, cảnh giác nói: "Làm gì?"
“Thật khéo, ta đang thiếu vũ khí”, Phong Nhiên Trú nắm chặt thanh kiếm của nàng trong tay, nở nụ cười ma quái: “Của ta."
Tạ Vãn U kinh ngạc mở to mắt, lao tới: “Tên khốn này!"
Nhưng Phong Nhiên Trú đã nhẹ nhàng nhảy xuống cửa sổ, Tạ Vãn U lao đến cửa sổ nhìn xuống, nhưng đêm quá tối, nàng chẳng thấy gì cả.
Tạ Vãn U tức giận đấm mạnh vào cửa sổ.
Kiếm của nàng!
Chẳng lẽ hắn không có vũ khí sao!
Tạ Vãn U hít một hơi thật sâu, tạm thời bình phục cơn giận, quay người nhanh chóng xuống lầu, đi kiểm tra tình hình của những người canh gác.
May mắn thay, người canh ngã gục trên mặt đất không sao cả, chỉ bị đánh ngất đi.
Còn những xác chết bê bết máu thì toàn là những khuôn mặt lạ.
Tạ Vãn U đoán Phong Nhiên Trú chỉ giết những người do Tiên Minh phái đến.
Giả thuyết này khiến Tạ Vãn U thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ lý do Phong Nhiên Trú không giết người canh gác của Bích Tiêu là gì, chỉ cần hắn không giết thì có nghĩa là hắn tvẫn chưa đến mức không thể cứu vãn.
Tạ Vãn U nghĩ đến đây, định thần lại, ngồi xổm trước những xác chết bê bết máu, lật xem vết thương ở bụng của họ.
Toàn bộ đều là vết rách.
Nói cách khác, những người này đều bị Phong Nhiên Trú xé xác sống.
Sức chiến đấu này... thật quá khủng khiếp.
Tạ Vãn U không khỏi nghĩ đến những lần Phong Nhiên Trú đánh nhau với nàng, lúc đó mới nhận ra Phong Nhiên Trú đã nương tay với nàng nhiều như thế nào.
Nàng ho nhẹ một tiếng, tâm trạng có chút khó tả.
Phong Nhiên Trú đã nương tay với nàng, nhưng nàng lại lén lút chơi khăm Phong Nhiên Trú... Lúc Phong Nhiên Trú phản ứng lại, có lẽ sẽ tức điên lên mất.
Tạ Vãn U hơi cong môi muốn cười.
Phong Nhiên Trú dang rộng đôi cánh, lao nhanh như chớp qua bầu trời đêm, vầng trăng sáng trên cao gần như đã tròn đầy, ánh trăng lạnh lẽo rọi xuống người hắn, từng chiếc lông vũ trên đôi cánh của hắn đều tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Đột nhiên, một luồng kiếm phong sắc bén từ bên cạnh hắn ập đến, Phong Nhiên Trú ánh mắt hơi nheo lại, giơ kiếm đỡ, dùng sức của mình chống lại, hóa giải kiếm ý cực mạnh đó.
Sau một hồi giao tranh ngắn ngủi, Phong Nhiên Trú không ham chiến, thuận thế lao xuống màn đêm bên dưới.
Ngay khi hắn bay đi, Độ Huyền Kiếm Tôn liền xuất hiện tại vị trí vừa rồi của hắn, nhíu mày nhìn xuống, một trưởng lão Huyền Thương chạy đến, cũng theo y nhìn xuống, vẻ mặt không giấu được sự kinh ngạc: “Đó là ai? Mà lại có thể đón đỡ được kiếm ý của ngươi!"
“Không biết.” Đôi mắt của Độ Huyền Kiếm Tôn hơi tối lại: “Nhưng cảm giác mà hắn mang lại cho ta... rất giống với một người."
“Đi đến Tàng Thư Các là quan trọng nhất.” Một trưởng lão Huyền Thương khác nói: “Sư đệ, ngươi và nhị sư huynh trước tiên hãy đến Tàng Thư Các, ta và đại sư huynh sẽ đuổi theo người này!"
Độ Huyền Kiếm Tôn liếc nhìn về phía đó một chút, khẽ gật đầu.
Sau khi Độ Huyền Kiếm Tôn rời đi, hai trưởng lão Huyền Thương đuổi theo hướng người nọ rơi xuống, nhưng người nọ hình như rất quen thuộc với họ, sau vài lần giao thủ liền thoát khỏi họ.
Hai trưởng lão Huyền Thương không đuổi theo được, không khỏi nhìn nhau.
“Người đó rốt cuộc là ai?."
“Không biết... nhưng ta có cảm giác như đã từng gặp ở đâu đó."
“Ai mà chẳng vậy...”
Hai trưởng lão nhìn nhau, đều có chút băn khoăn.
...
Ma Uyên.
Phong Nhiên Trú thu cánh lại, đáp xuống bên vách núi.
Hắn nhấc thanh kiếm cướp được từ tay Tạ Vãn U lên xem, thanh kiếm này phẩm cấp không cao, đỡ một kiếm của Độ Huyền thì đã xuất hiện những vết nứt như mạng nhện.
Nếu Tạ Vãn U biết được, có lẽ sẽ tức điên lên mất.
Phong Nhiên Trú nghĩ đến đây, không khỏi mỉm cười.
Một bóng đen ngưng tụ bên cạnh hắn, cung kính nói: “Tôn thượng."
Phong Nhiên Trú thu lại nụ cười, cúi mắt nhìn xuống vực sâu vạn trượng trước mặt: “Tình hình ở Ma Vực thế nào rồi?"
"Bẩm tôn thượng, thuộc hạ đã thanh trừng sạch sẽ đám tàn dư phản loạn, chỉ chừa lại tên Tiên Minh dám giả mạo tôn thượng, đợi tôn thượng về cung, do tôn thượng đích thân xử lý."
Phong Nhiên Trú hờ hững đáp, từ trong lòng móc ra quyển tàn thư.
Vừa rồi Tạ Vãn U đột nhiên nhảy ra, hắn chỉ mải đùa nghịch với nàng, không có thời gian xem kỹ.
Phong Nhiên Trú tiện tay lật bìa sách, đập vào mắt là dòng chữ "Phương pháp nuôi hồ ly và thuộc da hồ ly."
Ánh mắt Phong Nhiên Trú thay đổi, nghi ngờ mình nhìn nhầm: "???"
Hắn đột nhiên nhận ra điều gì đó, nhanh chóng lật hết cả quyển sách, một tờ giấy bỗng nhiên rơi ra từ bên trong.
Phong Nhiên Trú bắt lấy, lật lại xem.
Trên tờ giấy viết một hàng chữ vô cùng chói mắt - "Tạm biệt nha~"
Cuối cùng, còn vẽ thêm một khuôn mặt cười.
Phong Nhiên Trú: "..."
Bóng đen quỳ bên cạnh hắn đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt, liều mạng ngẩng đầu nhìn lên, thấy tôn thượng từ từ siết chặt các ngón tay, quyển tàn thư quý giá trong tay lập tức bị vò nát thành một cục giấy vụn.
"..." Hắn ta cúi đầu, không dám nói gì, cũng không dám hỏi gì.
Thực ra hắn ta còn một thắc mắc khác... tôn thượng nói hôm nay sẽ bắt hai người về, sao không thấy bóng dáng đâu?
Hắn ta đã chuẩn bị sẵn ngục tối phòng thủ kiên cố nhất cho hai người đó - nhưng người đâu?
Trong tay Phong Nhiên Trú bùng lên một ngọn lửa.
Hắn ném đống tro tàn vào vực sâu, ánh mắt lạnh hơn cả màn đêm: "Ta đã đánh giá thấp nàng..."
Cùng lúc đó, bên trong Bích Tiêu Đan Tông, Tạ Vãn U cũng từ trong lòng móc ra một quyển sách.
Nàng cầm trên tay cân nhắc, trong lòng không khỏi cảm thán, không ngờ Phi Ưng Trảo lại còn có tác dụng này.
Thực ra Tạ Vãn U chỉ học được một chút ít về Phi Ưng Trảo, nếu Phong Nhiên Trú cảnh giác hơn một chút, nàng cũng không thể đắc thủ, trách thì trách Phong Nhiên Trú khinh địch, không coi nàng ra gì, kết quả bị nàng tráo sách mà không hay biết.
Nàng đã nói rồi, sẽ dạy cho tên này một bài học nhớ đời, lần này phải chịu thiệt thòi lớn rồi đi?
Tạ Vãn U lè lưỡi, cẩn thận lật bìa sách.
Trên trang sách ố vàng, rõ ràng là dòng chữ "Hỗn Nguyên Thần điển (Quyển bốn)."
Tạ Vãn U sửng sốt, lẩm bẩm mấy chữ này.
Hỗn Nguyên Thần Điển?
Là cái gì?*