Tạ Tiểu Bạch suy nghĩ một lát, ngượng ngùng nói: "Có thể gọi là "Bảo bối của nương" không?"
Tạ Vãn U nhịn không được bật cười: "Không được, mỗi người đều phải có tên riêng của mình, Tiểu Bạch cũng vậy."
Tạ Tiểu Bạch bèn nghiêng đầu, cố gắng suy nghĩ một chút: "Vậy Tiểu Bạch muốn gọi là Tạ Bạch Bạch!"
Tạ Vãn U khóe miệng cong lên: "Không được, quá tùy tiện."
Tạ Tiểu Bạch: "Tạ Bảo Bảo!"
Tạ Vãn U: "Không được, không đủ trang trọng."
Tạ Tiểu Bạch liền không nói nên lời, vắt hết óc, lắp bắp nói: "Tạ, Tạ..."
Nó thật sự nghĩ không ra, dứt khoát chui vào lòng Tạ Vãn U, làm nũng nói: "Nương, Tiểu Bạch nghĩ không ra..."
Hóa ra vật nhỏ cũng không biết đặt tên, Tạ Vãn U vuốt ve lông trên lưng nó, nhỏ giọng nói: "Không sao, nương sẽ đặt tên cho con, nhất định sẽ đặt cho con một cái tên thật hay ~"
Tạ Tiểu Bạch vùi trong lòng Tạ Vãn U cọ cọ, rất tin tưởng gật đầu: "Được, nương đặt tên cho Tiểu Bạch ~"
Tạ Vãn U cười xong, đột nhiên phát hiện Tiểu Bạch còn hai viên linh thạch chưa ăn hết, bèn đưa linh thạch cho Tiểu Bạch: "Đừng xấu hổ nữa, ăn tiếp đi."
Nhưng Tạ Tiểu Bạch lắc đầu: "Tiểu Bạch ăn không nổi."
"Ăn không nổi?" Tạ Vãn U sửng sốt, lần này Phong Nhiên Trú không lén lút cho Tiểu Bạch ăn linh thạch cực phẩm, sao Tiểu Bạch lại không ăn linh thạch nữa?
Nhưng cho dù Phong Nhiên Trú quay lại, Tiểu Bạch hiện tại ghét Phong Nhiên Trú, cũng sẽ không ăn linh thạch hắn đưa...
Tạ Vãn U lo lắng bế con lên, sờ sờ bụng nhỏ: "Tiểu Bạch có phải không khỏe không?"
Tạ Tiểu Bạch lắc lắc đuôi: "Không có không khỏe, chỉ là no rồi."
Tạ Vãn U: "Thật không? Không được lừa nương đâu."
Tạ Tiểu Bạch khẳng định nói: "Thật sự no rồi, Tiểu Bạch sẽ không lừa nương đâu!"
Lúc này Tạ Vãn U mới sờ sờ bụng nhỏ của nó, không yên tâm nói: "Nếu Tiểu Bạch có chỗ nào khó chịu, nhất định phải nói cho nương biết, biết không?"
Tất nhiên Tạ Tiểu Bạch gật đầu lia lịa.
Khả năng nuốt tiền của đứa trẻ đột nhiên giảm đi vô cớ, Tạ Vãn U nghĩ thế nào cũng thấy không ổn, vì vậy những ngày tiếp theo đặc biệt chú ý tình hình của Tiểu Bạch.
Nhưng đứa trẻ ngoài việc ăn linh thạch ngày càng ít, hình như không có gì bất thường khác.
Tạ Vãn U thăm dò linh khí trong cơ thể Tiểu Bạch, phát hiện linh khí trong cơ thể nó không biết từ lúc nào đã gần bão hòa.
Nói cách khác, Tiểu Bạch không ăn linh thạch được là vì linh khí ăn vào không tiêu hóa, tích tụ lại với nhau, tự nhiên nó không thể ăn thêm linh thạch được nữa.
Do chủng loài của Tiểu Bạch không rõ ràng, Tạ Vãn U cũng không chắc tình trạng này có bình thường không, có phải là điềm báo tiến giai lên cấp gì không.
Tạ Tiểu Bạch thấy trong mắt nương có vẻ lo lắng, bèn tiến lại liếm liếm mặt nàng: "Nương không cần lo lắng, Tiểu Bạch không khó chịu đâu ~"
Tạ Vãn U vuốt ve lông trên lưng nó, nghiêng đầu hít một hơi: "Vậy thì tốt."
Tạ Tiểu Bạch phát ra tiếng gừ gừ trong cổ họng, chủ động đưa đầu vào lòng bàn tay Tạ Vãn U: "Nương, ngứa."
Tạ Vãn U sờ sờ cái sừng nhỏ màu đỏ sẫm trên đỉnh đầu nó: "Chỗ nào ngứa? Lại là sừng ngứa sao?"
Tạ Tiểu Bạch gật đầu, dùng đầu đẩy đẩy lòng bàn tay Tạ Vãn U: "Nương dùng sức xoa một chút ~"
Đầu ngón tay Tạ Vãn U dùng lực mạnh hơn một chút.
Rõ ràng Tạ Tiểu Bạch thoải mái vô cùng, nheo mắt, móng vuốt cũng bắt đầu vỗ vỗ, phát ra tiếng gừ gừ giống như một chiếc máy kéo nhỏ.
Tạ Vãn U đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Đôi sừng trên đầu đứa bé bỗng nhiên bắt đầu ngứa ngáy, linh khí trong cơ thể cũng đã tích tụ đầy đủ - chẳng lẽ thực sự sắp bước vào giai đoạn tiến hóa rồi sao?
Nghĩ đến chuyện phòng ngừa trước, ngày hôm sau Tạ Vãn U đã đến Tàng Thư Các mượn sách liên quan đến sự tiến hóa của linh thú.
Lạc Như Hi nhìn thấy, không khỏi kinh ngạc: "Cuối cùng Tiểu Bạch sắp tiến hóa rồi sao?"
"Hình như vậy.” Tạ Vãn U mở túi vải ra, để Lạc Như Hi nhìn thoáng qua Tiểu Bạch đang ngủ say trong túi vải: "Gần đây Tiểu Bạch ngủ nhiều hơn hẳn."
Lạc Như Hi thương yêu vuốt ve Tiểu Bạch trong túi vải: "Có hơi nóng, nhưng Tiểu Bạch là linh thú hệ hỏa, lúc tiến hóa toàn thân nóng lên cũng là chuyện bình thường."
Thấy tiểu sư muội có vẻ rất lo lắng, Lạc Như Hi an ủi: "Linh thú cấp thấp tiến hóa không nguy hiểm đâu, chỉ cần vượt qua được khoảng thời gian này là ổn thôi."
Tạ Vãn U vuốt ve cơ thể nóng ran của Tiểu Bạch, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Lạc Như Hi không biết, nhưng nàng biết, Tiểu Bạch không phải là linh thú cấp thấp, mà là hậu duệ của Ma Tôn với thân phận bí ẩn.
Trong quá trình tiến hóa rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì, e chỉ có Ma Tôn mới biết được.
Thấy tiểu sư muội thực sự lo lắng, Lạc Như Hi liền vỗ ngực nói: "Nhìn Tiểu Bạch thế này thì có lẽ tối nay sẽ tiến hóa, nếu muội không yên tâm, tối nay tỷ sẽ chuyển đến chỗ muội, chúng ta cùng nhau trông chừng nó!"
*
Đêm đó, màn đêm buông xuống, đen đặc.
Ánh trăng sáng treo cao ngoài cửa sổ bị mây đen trôi tới che khuất, ánh trăng rọi xuống mặt đất cũng dần bị bóng tối thay thế.
Trong phòng, Tạ Vãn U và Lạc Như Hi đang ngồi bên bàn, một bên trái, một bên phải, cùng nhau nhìn chằm chằm vào con thú nhỏ đang cuộn tròn trong ổ.
Tiểu Bạch dùng hai chân trước ôm chặt cái đuôi lông xù, đôi cánh trắng muốt thu lại ở lưng gần như biến nó thành một cái kén tròn vo, theo thời gian, những chiếc lông vũ bao quanh nó dần dần sáng lên những vệt sáng trắng, kéo theo những đường vân màu vàng trên đôi cánh của nó cũng bắt đầu sáng lên từng đợt.
Phát hiện ra Tiểu Bạch cuối cùng cũng bắt đầu thăng cấp, Tạ Vãn U và Lạc Như Hi đều phấn chấn hẳn lên.
Lạc Như Hi kích động đưa tay nắm lấy tay Tạ Vãn U, lúc chạm vào, nàng ấy mới phát hiện lòng bàn tay của tiểu sư muội toàn là mồ hôi.