Thẩm tông chủ nhận ra điều gì đó, đôi môi mấp máy: "Những vết thương cũ trên người con, là do ở Ma vực bị thương?"
Tạ Vãn U gật đầu, cúi đầu nhìn mũi chân.
Thẩm tông chủ hít một hơi thật sâu, cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa hỏi: "Người đó, là ai?"
Tạ Vãn U biết sư tôn đang hỏi ai, nàng cụp mắt xuống, giọng nói ngày càng yếu ớt: "Hắn, hắn là..."
Tạ Vãn U không dám tưởng tượng, nếu sư tôn biết người đó là Ma Tôn, sẽ có phản ứng như thế nào.
Sắc mặt của Tạ Vãn U quá mức đau khổ, Thẩm tông chủ kịp ngăn nàng lại trước khi nàng nói tiếp: "Thôi, chuyện cũ không vui thì đừng nhớ lại nữa."
Nói xong, Thẩm tông chủ thở dài nặng nề, đứng dậy, hình như muốn tự mình suy nghĩ một lúc, để làm rõ mối quan hệ giữa trong chuyện này.
Tạ Vãn U do dự một lúc, gọi Thẩm tông chủ lại: "Sư tôn, con muốn đến Ma giới tìm hắn."
Thẩm tông chủ sửng sốt, ngạc nhiên nhìn tiểu đệ tử của mình.
Tạ Vãn U nhắm mắt lại: "Hắn cũng là hỗn huyết, nhất định hắn biết cách để kiềm chế huyết mạch."
Nàng vừa nói xong, Thẩm tông chủ đã quát: "Vớ vẩn! Ma giới nguy hiểm như vậy, con có thể dễ dàng đến đó sao!"
Đây là lần đầu tiên Tạ Vãn U thấy sư tôn nổi giận, nhất thời sửng sốt.
Thẩm tông chủ phất tay áo bỏ đi, quay lưng về phía Tạ Vãn U, trầm mặc đứng trước cửa sổ.
Tạ Vãn U đi đến sau lưng ông: "Nếu không tìm ra cách giải quyết sự xung khắc trong huyết mạch của Tiểu Bạch, nó chỉ còn nửa năm nữa là chết, chẳng lẽ con phải trơ mắt nhìn nó chết sao... Sư tôn, con làm sao có thể cam lòng?"
Thẩm tông chủ không trả lời, Tạ Vãn U tiếp tục nói: "Sư tôn, con đã từng đến Ma giới, đương nhiên biết nơi đó nguy hiểm thế nào - nhưng con đã đưa ra lựa chọn này, con cũng có nắm chắc, con biết hắn ở đâu, có thể thương lượng với hắn, cho dù không thành, con cũng có thể an toàn trở về."
"Sư tôn..."
Một lúc lâu sau, cuối cùng Thẩm tông chủ cũng thở dài.
Ông quay người lại nói: "Vãn U, con đã quyết tâm rồi sao?"
Tạ Vãn U gật đầu, nhìn Tiểu Bạch trên giường: "Nếu không nghĩ cách cứu Tiểu Bạch, con sợ cả đời này sẽ không thoát khỏi tâm ma."
Thẩm tông chủ cũng nhìn về phía chiếc giường, bất lực thở dài với Tạ Vãn U: "Sư tôn còn tưởng con là đứa ngoan ngoãn nhất trong ba đệ tử, nhưng không ngờ, tính tình con mới là cứng đầu nhất."
Cuối cùng ông cũng đồng ý, vỗ vai tiểu đệ tử của mình: "Nếu vậy, con cứ đi đi, đạo của con, có lẽ chính là sự kiên trì không ngừng cùng sự khám phá không sợ hãi."
...
Tạ Vãn U ôm Tiểu Bạch, bước ra khỏi cửa Ngọc Tiêu điện.
Lạc Như Hi vội vàng chạy đến, lo lắng hỏi: "Sư muội, vừa nãy muội cãi nhau với sư tôn sao?"
Tạ Vãn U nghĩ một lúc: "Có thể coi là vậy..."
Đây quả là chuyện lạ, tiểu sư muội luôn ngoan ngoãn, sao lại có chuyện bất đồng quan điểm với sư tôn tính tình ôn hòa?
Lạc Như Hi không khỏi hỏi thêm một câu, Tạ Vãn U liền giải thích đơn giản: "Vì muội nói muội sẽ đến Ma giới tìm cha của Tiểu Bạch, để tìm cách kiềm chế sự xung khắc trong huyết mạch, sư tôn thấy Ma giới nguy hiểm nên không đồng ý."
"???" Lạc Như Hi ngây người, đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai, vô thức lớn tiếng: "Sư muội, muội nói muội muốn đi đâu tìm cha của Tiểu Bạch? Ma giới? Muội muốn chết sao!!"
Không trách được sư tôn không đồng ý, Ma giới là nơi nguy hiểm, ai sẽ đồng ý để tiểu sư muội một mình đi mạo hiểm!
"Suỵt!" Tạ Vãn U vội ra hiệu cho Lạc Như Hi nhỏ giọng một chút, mặc dù Lạc Như Hi đã hạ giọng nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ bàng hoàng: "Lần này ta đứng về phía sư tôn, sư muội, chuyện của Tiểu Bạch, ta hiểu muội rất lo lắng - nhưng lo lắng thế nào cũng không thể lo theo cách này, Ma giới thực sự không phải nơi tùy tiện có thể đến!"
Tạ Vãn U nhẹ giọng nói: "Sư tỷ, sư tôn nói Tiểu Bạch chỉ còn nửa năm nữa mà thôi..."
Những lời Lạc Như Hi định nói đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng: "Nửa, nửa năm?"
Tạ Vãn U gật đầu: "Bây giờ cách nhanh nhất chính là tìm cha của Tiểu Bạch, cha của nó đã có thể tồn tại đến tận bây giờ, không có lý do gì Tiểu Bạch lại không thể - sư tỷ, sư tỷ hiểu ý muội không?"
Lạc Như Hi cắn môi: "Nhưng Ma giới thực sự quá nguy hiểm, còn nữa, sao cha của Tiểu Bạch lại ở Ma giới, sư muội, muội ở Ma giới nhặt được Tiểu Bạch sao?"
Tạ Vãn U im lặng một lúc, không định giấu giếm sư tỷ nữa, liền thành thật nói: "Sư tỷ, Tiểu Bạch là con của muội."
Ầm một tiếng, chỗ này lại xuất hiện thêm một người hóa đá.
Lúc này, Lạc Như Hi hoàn toàn ngây người.
Nàng ấy như người mất hồn đi theo Tạ Vãn U đến Lâm Sương Uyển, mãi mới miễn cưỡng tìm lại được khả năng tổ chức ngôn ngữ: "Không, muội - Tiểu Bạch, sao hai người có thể là mẹ con ruột - không thể nào! Tuyệt đối không thể! Ta đang nằm mơ sao! Sư muội, muội đánh ta đi! Đánh vào mặt ta đi!"
Tạ Vãn U bị Lạc Như Hi nắm chặt tay, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc vô cùng của sư tỷ, tâm trạng bỗng nhiên tốt hơn một chút, nàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng ấy, nói: "Là thật, Tiểu Bạch, do ta sinh ra."
Lạc Như Hi hét lớn: "Trời ơi! Đây là quả bom kinh thiên động địa gì vậy!"
Tạ Vãn U vội vàng bịt miệng nàng ấy lại: "Đừng la, bí mật này, hiện tại chỉ có Tạ gia, sư tôn và tỷ biết thôi."
"Ừ ừ!" Lạc Như Hi điên cuồng chớp chớp mắt, gật đầu.
Lúc này, Tạ Vãn U mới buông nàng ấy ra.
Lạc Như Hi mới tiến lại gần hỏi: "Cha của Tiểu Bạch là ai vậy?"
Tạ Vãn U: "... Ma Tôn."
Lạc Như Hi nghe xong không khỏi bật cười: "Sư muội, muội hài hước thật, lúc này còn có thể nói đùa như vậy ~"
Tạ Vãn U: "..."
Tạ Vãn U khẽ ho một tiếng: "Sư tỷ, tỷ có nghĩ ... có lẽ đây không phải là trò đùa không?"