"..."
Tạ Vãn U liếc nhìn sắc mặt của Phong Nhiên Trú, lời nàng nói có vấn đề gì sao? Sao sắc mặt hắn lại càng ngày càng kỳ lạ thế?
Tạ Vãn U nhớ ra điều gì đó, nói thêm một câu: "Nhưng sau đó ta bị Độ Huyền Kiếm Tôn đuổi khỏi sư môn, bây giờ không còn là đệ tử Huyền Thương Kiếm Tông nữa."
Thật kỳ lạ, sau khi nghe câu này, sắc mặt của Phong Nhiên Trú lại đột nhiên dịu lại: "Phải không?"
Tạ Vãn U: "Đúng, đúng.... Ngươi có chuyện gì không?"
Cuối cùng Phong Nhiên Trú cũng quay lại nhìn nàng, giọng điệu vẫn có chút kỳ lạ: "Ta có chút duyên nợ với Huyền Thương Kiếm Tông, vì ngươi từng là đệ tử Huyền Thương... Nể mặt Huyền Thương Kiếm Tông, ta có thể không truy cứu chuyện trước đó."
Không truy cứu nữa sao?
Hóa ra hắn không có thù với Huyền Thương Kiếm Tông sao?
Tạ Vãn U vô cùng khó hiểu, không hiểu tại sao thái độ của Phong Nhiên Trú lại thay đổi lớn như vậy, kỳ lạ nhìn hắn: "Thật sự không truy cứu nữa sao? Tất cả mọi chuyện đều không truy cứu?"
Phong Nhiên Trú: "... Ngươi rất muốn ta truy cứu sao?"
"Không, không có…" Tạ Vãn U khựng lại, lấy từ trên người ra sợi dây chuyền: "Vậy... Trả lại ngươi cái này?"
Lần này, Phong Nhiên Trú đã đưa tay ra nhận.
Vấn đề để lại năm xưa cứ thế mà được giải quyết, Tạ Vãn U thở phào nhẹ nhõm, nếu có thể, nàng đương nhiên cũng không muốn chuyện này căng thẳng quá, dù sao thì căn bệnh của Tiểu Bạch tạm thời vẫn phải nhờ Phong Nhiên Trú chữa trị.
Nàng lặng lẽ cất đi chiếc kim bạc kẹp giữa các kẽ ngón tay.
Phong Nhiên Trú chú ý đến hành động nhỏ của nàng: "Ngươi giấu gì trong tay?"
Tạ Vãn U thản nhiên nói: "Không có gì, chỉ là một chiếc kim thôi."
Phong Nhiên Trú nhàn nhã hỏi: "Nếu lúc nãy ta thực sự muốn giết ngươi, chiếc kim này sẽ đâm vào đâu?"
Tạ Vãn U khép lại áo choàng trên người: "Tất nhiên là đâm vào chỗ hiểm."
Nàng đã đoán ra thân phận của Phong Nhiên Trú không đơn giản như vậy, đương nhiên cũng âm thầm chuẩn bị sẵn.
Thực ra trên người Phong Nhiên Trú, nàng vẫn chưa hoàn toàn thanh trừ hết chất độc trước đó, mà là âm thầm phân tán những độc tố yếu ớt khó phát hiện đến khắp người hắn.
Bình thường, những độc tố yếu ớt này sẽ không ảnh hưởng đến điều gì, nhưng nàng chỉ cần đâm một kim, những độc tố này sẽ nhanh chóng tập hợp lại, tạo thành liều lượng gây tử vong.
Đến lúc đó, nàng có thể dùng chuyện này uy hiếp hắn,, bắt anh giao ra cách hóa giải huyết mạch xung đột.
Tất nhiên, nếu không phải bất đắc dĩ, Tạ Vãn U không muốn làm mọi chuyện tuyệt tình như vậy.
May là mọi chuyện tạm thời không diễn biến theo chiều hướng tồi tệ nhất, Tạ Vãn U nhìn Phong Nhiên Trú, bàn tay xoa xoa bộ lông ấm áp dày dặn trên áo choàng.
Phong Nhiên Trú nhìn nàng một lát, không hỏi nữa, mà đổi sang chủ đề khác: "Bệnh của Tiểu Bạch, ngươi định xử lý thế nào?"
Tạ Vãn U không chút do dự: "Tất nhiên là tìm cách chữa khỏi."
"Sợ là rất khó." Phong Nhiên Trú nhàn nhạt nói: "Những người đó dùng mấy trăm năm, cũng chỉ chế được loại thuốc có thể làm giảm sự xung đột giữa các huyết mạch thôi."
Tạ Vãn U đương nhiên cũng biết muốn giải quyết triệt để sự xung đột giữa các huyết mạch không phải chuyện dễ dàng, nàng hơi mím môi: "Nếu cứ dùng loại thuốc đó để làm giảm thì sẽ có tác dụng phụ gì không?"
"Uống càng lâu thì nguy cơ phát cuồng càng cao."
"Phát cuồng?" Tạ Vãn U kinh ngạc nhìn Phong Nhiên Trú: "Không phải là uống thuốc độc giải khát sao?"
Phong Nhiên Trú cúi mắt nhìn nàng, lạnh lùng nhếch môi nói: "Đúng vậy, cho nên trước khi những vật thí nghiệm trong tay bọn họ hết giá trị, hoàn toàn mất kiểm soát, chúng ta phải trực tiếp tiêu hủy chúng."
Tiếng hít thở của Tạ Vãn U nặng nề hơn một chút, giọng trầm xuống: "Dựa vào việc uống loại thuốc này để làm giảm vấn đề xung đột giữa các huyết mạch, rốt cuộc cũng không phải là kế sách lâu dài, vẫn phải nghiên cứu thuốc mới, nếu không..."
Cho dù là Tiểu Bạch, hay Phong Nhiên Trú và những "vật thí nghiệm" kia, một khi bắt đầu phát cuồng, đều sẽ trở thành rắc rối lớn không thể kiểm soát.
Phong Nhiên Trú nhìn vẻ mặt của nàng, ánh mắt không rõ: "Ý ngươi là, muốn nhúng tay vào chuyện này?"
Tạ Vãn U không do dự gật đầu: "Tất nhiên."
"Ngươi xác định chứ?" Phong Nhiên Trú tiến lại gần nàng một bước, cúi đầu, giọng điệu có chút bí hiểm: "Một khi bước vào vũng nước đục này, khả năng sẽ phải chết…”
Hắn nhấn mạnh chữ "chết", Tạ Vãn U không khỏi nheo mắt lại, nhưng nàng không lùi bước, mà nhàn nhạt nói: "Ta đã nhìn thấu nhiều bí mật bên trong tổ chức đó như vậy, từ lâu đã bước vào vũng nước đục rồi, không còn đường lui nữa, đúng không? Hơn nữa, nếu ta sợ chết, thì hoàn toàn sẽ không đến Ma Vực tìm ngươi."
Câu nói này của nàng khiến Phong Nhiên Trú hơi nhướng mày.
Cuối cùng hắn cũng lùi lại một bước, quay người nói: "Đi theo ta."
Tạ Vãn U biết đây là hắn đồng ý hợp tác chặt chẽ hơn, tinh thần phấn chấn, quấn chặt chiếc áo choàng dày trên người, từng bước đi theo hắn đến cửa - rồi lại một lần nữa bị hơi nóng bên ngoài đẩy lùi.
"..." Phong Nhiên Trú quay đầu nhìn nàng một cái, cuối cùng vẫn thiết lập kết giới cách nhiệt xung quanh nàng.
Lúc này Tạ Vãn U mới cảm thấy mình sống lại, lúc đi theo sau Phong Nhiên Trú, rốt cuộc cũng có thể phân tâm quan sát cảnh tượng bên trong Ma Cung.
Kiến trúc của Ma Cung hình như đều rất cao lớn, vừa tráng lệ, vừa có vẻ đẹp yêu dị kỳ ảo của Ma Vực, vì tông màu tổng thể là màu đen, nên không tránh khỏi có chút rùng rợn.
Lúc Tạ Vãn U đi qua một cung điện, nàng cẩn thận sờ chất liệu của bức tường, cảm giác khi chạm vào lại lạnh lẽo thấu xương, vậy mà không bị nhiệt độ cao nung nóng đến mức bỏng rát.
Phong Nhiên Trú dừng bước: "Đây là huyền thiết."
Tạ Vãn U không khỏi trợn tròn mắt.
Huyền thiết không tan chảy trong lửa, có thể tùy ý tạo hình, là một trong những vật liệu cao cấp để luyện khí, ở giới tu chân, nếu muốn mua một khối huyền thiết lớn hơn một chút thì phải tốn rất nhiều linh thạch, hắn lại dùng huyền thiết để xây cung điện... Đây không biết là lần thứ mấy trong ngày Tạ Vãn U cảm thán Ma Tôn đại nhân quả là giàu có.