Sau khi Tạ Vãn U kinh ngạc, từ từ quay mặt về phía Phong Nhiên Trú, dùng ánh mắt hoang mang nhìn hắn.
Làm sao đây?
Phong Nhiên Trú cũng quay sang nàng, khóe môi mím thành một đường thẳng, rõ ràng cũng bị yêu cầu của thiếu niên này đánh úp một trận.
Nhưng ánh mắt nghi ngờ của thiếu niên vẫn còn lảng vảng giữa hai người, nhất thời, Tạ Vãn U nhanh chóng suy nghĩ.
Huyền Du Đạo Nhân lập trường không rõ ràng, nàng đi một mình, lỡ như nói chuyện với Huyền Du Đạo Nhân không thành, thì sẽ rơi vào thế bất lợi, hơn nữa, về việc xung khắc huyết thống, Phong Nhiên Trú biết nhiều hơn nàng, nói chuyện với Huyền Du Đạo Nhân, sẽ càng có thể đạt được mục đích.
Cho nên để đảm bảo chắc chắn, nhất định phải để Phong Nhiên Trú cùng vào với nàng.
Tạ Vãn U đã có quyết định trong lòng, dứt khoát không chần chừ nữa, xoay cả người Phong Nhiên Trú lại, nghiêng người tới gần: "Chàng không muốn vào cùng ta sao? Đừng ngại ngùng nữa, chúng ta đâu phải chưa từng hôn, tới hôn một cái nào——"
"A a a, bắt đầu rồi..." Thiếu niên lập tức lấy tay che mắt, từ khe hở của các ngón tay nhìn trộm, nhãn cầu đảo tròn, hành động là như vậy nhưng ngoài miệng lại nói: "Thật sự khiến người ta ngượng ngùng mà."
Lúc Tạ Vãn U tiến lại gần, Phong Nhiên Trú đưa tay ra ngăn trán nàng, nhướng mày nhìn nàng, cười nói: "Đêm qua đã hôn nhiều lần như vậy, vẫn chưa đủ sao? Hơn nữa, chuyện riêng tư như vậy thì không nên diễn trước mặt người ngoài đi."
Tạ Vãn U: "?"
Phong Nhiên Trú quay đầu nhìn thiếu niên một cái, ngón tay ngăn trán Tạ Vãn U di chuyển xuống, nắm lấy tay nàng: "Vì hắn không cho vi phu vào cùng nàng, vậy phu nhân cũng đừng vào nữa, dù sao cũng chỉ là đến góp vui thôi, nếu nàng muốn gặp Luyện đan sư Thiên cấp, thì chúng ta cứ đến Bích Tiêu Đan tông là được, thế nào?"
Nghe hắn cứ "vi phu" và "phu nhân" không ngừng, Tạ Vãn U không khỏi nhăn mặt, nhưng ngay sau đó, nàng đã hiểu ra ý định của Phong Nhiên Trú, lập tức phối hợp làm ra vẻ do dự, thở dài nói: "Được rồi... Mặc dù ta rất muốn gặp Huyền Du Đại Sư, nhưng nếu không có phu quân bên cạnh, ta cũng không đi nữa."
Thiếu niên lập tức nóng nảy: "Không được! Sao có thể không đi chứ! Cơ hội gặp Luyện đan sư Thiên cấp tốt như vậy, thiên phú của ngươi cao như thế, thật sự phải từ bỏ vì một nam nhân sao!"
Phong Nhiên Trú nắm tay Tạ Vãn U, nhàn nhạt nói: "Phu nhân của ta là người của Tiên đạo, muốn gặp Luyện đan sư Thiên cấp, đương nhiên là gặp Thẩm tông chủ của giới tu chân là tốt nhất, vì thiên phú của phu nhân ta khá cao, hẳn Thẩm tông chủ sẽ không từ chối nàng."
Tạ Vãn U đúng lúc lộ ra vẻ khao khát: "Vậy chúng ta cùng đi gặp Thẩm tông chủ đi, tuy đường xa một chút, nhưng có phu quân bên cạnh, ta cũng không sợ nữa."
Nói xong, hai người giả tạo cười với nhau, ăn ý quay người, định đi ra ngoài.
Thiếu niên nghe thấy ba chữ "Thẩm tông chủ", sắc mặt lập tức tái mét, lại thấy họ thật sự định đi, vội vàng chạy tới chặn lại, nhảy dựng lên gào thét: "Không được đi gặp Thẩm Thanh Sương! Hắn làm sao so được với Huyền Du Đại Sư! Không được đi!"
Tạ Vãn U vô tội nói: "... Nhưng ta muốn ở bên phu quân mà."
"Được được được! Ở bên nhau! Hai người khóa chặt với nhau cả đời!" Thiếu niên bất lực hét lớn một tiếng, mặt nhăn nhó khoan tay đi vào: "Ghét nhất mấy cặp đạo lữ như các người - Vào đi vào đi, cùng vào đi!"
Cuối cùng cũng được rồi.
Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú nhìn nhau, thản nhiên đi theo thiếu niên, cùng vào nội viện.
Thấy người lớn không nói gì nữa, Tạ Chước Tinh nhịn nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được cơ hội, tiến đến bên tai Tạ Vãn U thì thầm: "Nương, tối qua nương thật sự hôn hồ... cha rồi hả?"
Người tu đạo tai thính mắt tinh, mặc dù Tiểu Bạch nói nhỏ, nhưng những người khác ở đó đều có thể nghe rõ mồn một, thiếu niên lập tức quay đầu lại, kinh ngạc nói: "Các người còn có con rồi sao?"
Cậu ta đánh giá ngoại hình của đứa nhỏ này, màu mắt quả thực giống hệt nam nhân kia.
Tạ Vãn U ho khẽ một tiếng: "Ừm... Đây là con của chúng ta."
Điểm này thì không nói dối.
Đáp lời thiếu niên xong, Tạ Vãn U quay sang nhìn Tiểu Bạch, hơi bối rối không biết phải nói chuyện này với con như thế nào, nhưng thiếu niên đang ở trước mặt, nàng không thể nói là không hôn, đành phải nói bâng quơ: "Đúng vậy, Tiểu Bạch ngủ rồi nên không biết đâu..."
Nhóc con còn nhỏ, không biết những lời nàng và Phong Nhiên Trú vừa nói chỉ là kế sách đối phó, đợi họ rời khỏi Vô Hận cốc rồi giải thích với con sau, hẳn cũng không muộn.
Nghe nương thừa nhận thật sự hôn hồ ly thúc thúc, trong mắt đứa nhỏ xuất hiện ba phần hoang mang, ba phần kinh ngạc, bốn phần không thể tin nổi.
Nó mở to mắt nhìn Phong Nhiên Trú, không biết nghĩ đến điều gì, dang cánh bay đến vai Phong Nhiên Trú, nghiêm mặt ngửi khắp cổ và má hắn.
Phong Nhiên Trú đánh nhẹ một cái vào cái đầu tròn nhỏ của nó, tức giận hỏi: "Ngửi cái gì?"
Tạ Chước Tinh bị hắn tay che kín cả mặt, cố gắng thò đầu về phía cổ hắn, giọng nghèn nghẹn nói: "Tiểu Bạch... muốn tìm chỗ nương hôn."
Nó không tin hồ ly thúc thúc có thể được nương hôn.
Phong Nhiên Trú: "..."
Hắn thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của đứa nhỏ này.
Thiếu niên không biết đã nghe được gì trong lời nói của họ, tai đỏ bừng, lắp bắp trách móc: "Ban ngày ban mặt, các người nói cái gì vậy... Đừng nói nữa, có biết xấu hổ không!"
Nói xong, cậu ta vội vàng dẫn họ đến trước một cánh cửa chạm khắc hoa văn màu đỏ son, buông một câu "Đợi ở đây, Huyền Du Đại Sư sẽ đến ngay" rồi biến mất, không biết đi đâu.
Tạ Vãn U bật cười, bế Tiểu Bạch vẫn đang bám trên người Phong Nhiên Trú xuống, nhẹ nhàng cắn một cái vào chóp tai nó: "Đồ ngốc."
Tạ Chước Tinh nghiêng đầu, không hiểu tại sao nương lại nói mình là đồ ngốc.