Phong Nhiên Trú nhếch môi, định mở miệng thì đột nhiên Huyền Du Đạo Nhân chen ngang.
Huyền Du Đạo Nhân nắm vai Tạ Vãn U, giọng điệu kích động, vẽ ra viễn cảnh hứa hẹn: "Phần thưởng này vẫn chưa đủ sao? Ta chính là một trong ba Luyện đan sư Thiên cấp trên thế gian này! Chỉ cần theo ta, ngày ngươi trở thành Luyện đan sư Thiên cấp sẽ không còn xa nữa!"
"Nghe thì rất tốt…” Tạ Vãn U âm thầm kéo tay Huyền Du Đạo Nhân đang đặt trên vai mình xuống, "Nhưng thật đáng tiếc, ta đã có sư tôn rồi."
Huyền Du Đạo Nhân biến sắc: "Cái gì! Ai dám cướp đồ đệ của ta, ta sẽ giết hắn!"
"..." Tạ Vãn U không biết nói gì hơn, đành lấy một lá thư từ trong tay áo ra: "Đây là thư sư tôn ta gửi cho ngài, ngài xem thử đi."
"Sư tôn ngươi viết thư cho ta sao? Ông ta quen ta sao?" Huyền Du Đạo Nhân nghi ngờ nhận lấy lá thư, liếc mắt nhìn Tạ Vãn U: "Bản tọa không phải ai cũng xem thư."
Tạ Vãn U: "... Không phải ai cũng xem thư, ngài xem rồi sẽ biết."
Huyền Du Đạo Nhân nhíu mày, bực bội mở thư ra xem, vừa nhìn xong, ông ta đột nhiên mở to mắt, giây sau, một tiếng “bốp” vang lên, ông ta gấp lá thư lại.
Tạ Vãn U: "Huyền Du Đại Sư?"
Huyền Du Đạo Nhân cầm lá thư, ngẩn người một lúc, rồi thốt lên: "Sư tôn ngươi... là Thẩm Thanh Sương?"
Tạ Vãn U quan sát vẻ mặt của ông ta, cẩn thận gật đầu: "Ta là đệ tử cuối cùng của ngài ấy."
"Tên Thẩm Thanh Sương kia thật đáng ghét!" Huyền Du Đạo Nhân nghiến răng ken két, giật mạnh lá thư xuống đất, giẫm lên hai cái thật mạnh: "Cái gì cũng cướp của ta! Hồi trẻ cướp ngôi vị số một, bây giờ già rồi còn cướp luôn cả đồ đệ, ta vất vả lắm mới tìm được một mầm non tốt, thế mà hắn lại nhanh tay chiếm trọn! Hắn có quyền gì chứ? Hắn đã nhận hai đồ đệ rồi, còn chưa đủ sao? Vô liêm sỉ!"
Đến lúc này, Huyền Du Đạo Nhân đã hoàn toàn không quan tâm đến hình tượng của mình nữa, ông ta nhổ một bãi nước bọt thẳng vào lá thư trên mặt đất, giận dữ gào lên trời: "Tại sao ông trời lại đối xử với ta như vậy! Ta sẽ giết, giết hết tất cả mọi người trên thế gian này!" Tạ Vãn U nhìn lá thư dưới đất đã bị giẫm lên vài lần, khóe miệng không khỏi giật giật.
Tình trạng tinh thần của Huyền Du Đại Sư... có vẻ không mấy ổn định.
Hành động điên rồ của Huyền Du Đạo Nhân không chỉ khiến Tạ Vãn U bị sốc, mà còn làm cho đứa bé chưa từng thấy thế sự cũng bị sợ hãi, Tiểu Bạch vội vàng trốn vào ống tay áo của Phong Nhiên Trú.
Thật là một thúc thúc đáng sợ!
Hình như Huyền Du Đạo Nhân cũng nhận ra dáng vẻ của mình làm cho vật nhỏ hoảng sợ, vẻ điên rồ trên mặt chợt giảm bớt, cuối cùng ông ta nhận ra hành động của mình vừa rồi không phù hợp với địa vị cao quý của một Luyện đan sư Thiên cấp.
Ông ta ho khan một tiếng, cố gắng kiềm chế vẻ dữ tợn trên khuôn mặt, lấy lại vẻ uy nghiêm, đoan trang, xoay người, đưa lưng về phía Tạ Vãn U, lạnh nhạt nói: "Trước đó ngươi bái Thẩm Thanh Sương làm sư tôn, chuyện này cũng không sao, chỉ cần ngươi rời Bích Tiêu Đan Tông, gia nhập dưới trướng của ta, ta có thể bỏ qua quá khứ."
Nhưng Tạ Vãn U lại lắc đầu: "Ta xin phép không tuân theo, sư tôn có ân tái sinh với ta, nếu ta phản bội ông ấy, ta còn khác gì những kẻ vong ân bội nghĩa?"
Huyền Du Đạo Nhân nắm chặt nắm đấm, tức giận đến mức cười lạnh: "Tốt lắm! Chỉ có Thẩm Thanh Sương mới là người tốt, tùy tiện dùng ân tình là có một đồ đệ trung thành với mình, còn ta, kẻ xấu, không xứng!"
“Nếu vậy, đừng trách bổn tọa phải dùng biện pháp mạnh!"
Sau khi Huyền Du Đạo Nhân nói xong câu này, ông ta quay lại, lạnh lùng nhìn Tạ Vãn U.
Đây là cầu mà không được… Sắc hắc hóa rồi?
Tạ Vãn U nhanh chóng trốn sau lưng Phong Nhiên Trú, ló đầu ra nói: "Huyền Du Đại Sư, chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện! Động thủ sẽ làm tổn thương đến tình cảm của chúng ta!"
"Động thủ?" Huyền Du Đạo Nhân đứng khoan tay, cười nhạo: "Để đối phó với ngươi, ta cần gì phải động thủ."
Ông ta chỉ vào lá thư dưới chân đã bị giẫm đạp, kiêu ngạo nâng cằm: "Nghe Thẩm Thanh Sương nói, ngươi cần ta hộ tống đến một nơi nào đó trong Ma vực?"
Huyền Du Đạo Nhân cong môi nói: "Làm đồ đệ của bản tọa thì bản tọa mới đưa ngươi đến đó, bằng không đừng hòng!"
"Nơi đó hẳn là rất quan trọng với các ngươi, nếu không lão già Thẩm Thanh Sương kia cũng không đến nỗi để ngươi mạo hiểm đi vào Ma vực.” Huyền Du Đạo Nhân khoan tay, nhìn Tạ Vãn U núp sau lưng Phong Nhiên Trú cười gian xảo: "Thế nào, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, là vô ích đi một chuyến hay là bái ta làm sư tôn."
"..." Tạ Vãn U ngượng ngùng nói: "Nhưng mà Huyền Du Đại Sư, ta đã đến nơi đó rồi."
Huyền Du Đạo Nhân: "?"
Huyền Du Đạo Nhân không cam lòng nói: "Không làm đồ đệ của ta thì hôm nay các ngươi đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này!"
Phong Nhiên Trú mỉm cười nói: "Ngươi cứ thử xem, rốt cuộc là ai không bước ra khỏi cánh cửa này."
Hắn vừa lên tiếng, Huyền Du Đạo Nhân liền chuyển ánh mắt sang hắn, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ dè chừng.
Tên nhóc này ẩn mình rất sâu, không biết là cảnh giới gì, nếu thật sự động thủ với hắn, e mình sẽ chẳng chiếm được ưu thế gì...
Uy hiếp không được thì chỉ còn cách dụ dỗ, Huyền Du Đạo Nhân lần lượt lấy ra trận pháp cao cấp, sách cổ quý hiếm, pháp bảo phòng ngự, đắc ý khoe với Tạ Vãn U: "Bái ta làm sư tôn, sau này những thứ này đều là của ngươi!"
Tạ Vãn U khẽ ho một tiếng, đưa Huyền Du Đạo Nhân xem đồ trong túi càn khôn của mình: "Sư tôn đã cho ta rồi."
"A a a đáng ghét!" Huyền Du Đạo Nhân phát điên, tức giận nói: "Vậy thì ta không chia rẽ thầy trò các ngươi nữa, ta gia nhập với các ngươi, như vậy được chưa!"