Phong Nhiên Trú hoàn toàn không ngờ đứa nhỏ sẽ mời mình ngủ cùng, im lặng một lúc: "Ta còn có việc phải làm... Con ngủ một mình sẽ sợ sao?"
Nghe lời Phong Nhiên Trú nói, Tạ Chước Tinh mở to mắt ngạc nhiên. Ban ngày hồ ly thúc thúc đã làm nhiều việc như vậy, đến tối còn có việc phải làm sao?
Tạ Chước Tinh hơi do dự, nó chưa bao giờ ngủ một mình. Trước kia khi ngủ, bên cạnh nó luôn có nương hoặc dì Như Hi, nếu không có ai ngủ cùng, nó thực sự hơi sợ.
Nhưng thấy hồ ly thúc thúc bận rộn như vậy, Tạ Chước Tinh cũng không tiện để hồ ly thúc thúc bỏ dở chuyện quan trọng, đến đây ngủ cùng mình, thế là nói dối một chút: "Tiểu Bạch không sợ, hồ ly thúc thúc cứ đi làm việc của thúc đi."
Nói xong, nó lại chui vào chăn nhỏ của mình, ngoan ngoãn gối đầu lên chiếc gối nhỏ mà Tạ Vãn U làm cho nó: "Hồ ly thúc thúc đừng làm việc đến quá muộn, cũng phải ngủ sớm nhé."
Phong Nhiên Trú lại đi đến bên giường, nhìn chằm chằm vào cục bột nhỏ này: "Thật sự không sợ?"
Tạ Chước Tinh: "Không sợ!"
Phong Nhiên Trú: "Vậy ta đi đây?"
Tạ Chước Tinh: "Vâng!"
Phong Nhiên Trú dừng lại bên giường nó một lúc, để lại cho nó một chiếc đèn nhỏ, sau đó ra khỏi cửa.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Tạ Chước Tinh lặng lẽ liếc nhìn vào phòng.
Trống không, hồ ly thúc thúc đã đi rồi.
Tạ Chước Tinh buồn bã cụp tai xuống, dùng móng vuốt kéo chăn lên, che kín cả đầu mình.
Một lúc sau, nó cũng rụt chiếc đuôi và đôi chân sau lộ ra ngoài vào trong chăn, sau đó dựng tai lên nghe ngóng động tĩnh trong phòng.
May là trong phòng rất yên tĩnh, không có tiếng động lạ.
Thật nhớ nương quá.
Trong chăn ngột ngạt, nhưng có mùi của nương, Tạ Chước Tinh hít hà, cố gắng nhớ lại những chuyện trước kia ở bên nương, hy vọng mượn chuyện này dời sự chú ý, nhưng hiệu quả không cao.
Tạ Chước Tinh lại nhớ đến lời nương đã nói, lúc ngủ không được có thể đếm cừu, đếm sao, thế là nó bắt đầu đếm: "Một ngôi sao, hai ngôi sao, ba ngôi sao..."
Tạ Chước Tinh đếm mãi đếm mãi, tự thu mình thành một cục.
Nó không kiềm được mà nghĩ, bên ngoài chăn có phải có một con quái vật đáng sợ đang nhìn chằm chằm vào mình không? Chỉ cần nó thò chân ra ngoài, sẽ bị quái vật ăn mất.
Nhưng nghĩ vậy, nó lại không dám nhìn ra ngoài, đành phải dùng bốn chân ôm lấy đuôi mình, co rúm lại thành một cục nhỏ, miệng lẩm bẩm: "Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta..."
Bên ngoài chăn đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp quen thuộc: "Đây là con nói không sợ sao?"
Tạ Chước Tinh sửng sốt, lặng lẽ vén chăn lên một khe hở, liền thấy hồ ly thúc thúc không biết từ khi nào đã quay lại, đang ngồi bên giường, cúi đầu vẻ mặt khó hiểu nhìn mình.
"Hồ ly thúc thúc!" Tạ Chước Tinh thò ra, kinh ngạc hỏi: "Sao thúc lại quay lại?"
"Xem xem đứa nhỏ nào đó có nói dối không." Phong Nhiên Trú kéo tung chăn lên, hỏi: "Đã sợ thì tại sao nãy không nói?"
Tạ Chước Tinh xấu hổ khép bốn chân lại: "Hồ ly thúc thúc có việc phải làm, Tiểu Bạch sợ làm chậm trễ việc của hồ ly thúc thúc..."
Phong Nhiên Trú nhìn nó một lúc, hình như thở dài, đưa tay về phía nó: "Ngủ trong thư phòng của ta, có được không?"
Mắt Tạ Chước Tinh sáng lên, lập tức gật đầu, chủ động ngậm chăn nhỏ: “Được ạ!"
Phong Nhiên Trú tìm thấy cái giỏ trước đó đã lót cỏ nhung, trên bàn của hắn chất đầy sách, có một số quyển sách vừa vặn che mất ánh sáng, hắn liền đặt giỏ ở góc tránh sáng đó.
Tạ Chước Tinh ngậm chăn nhỏ, rụt rè dẫm chân vào, nằm lăn trên đống cỏ: "Thật thoải mái."
Phong Nhiên Trú liếc mắt nhìn, cỏ Nhung Hỏa có thể tỏa ra linh khí hỏa hệ, dùng để lót ổ, vô hình bồi bổ cơ thể, tự nhiên nó cảm thấy thoải mái.
Phong Nhiên Trú xoa xoa giữa hai lông mày: "Bây giờ có thể ngủ được chưa?"
"Có thể rồi.” Tạ Chước Tinh nằm trong chăn, suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm: "Lần này là thật sự có thể ngủ rồi ~"
Phong Nhiên Trú không chút dao động đáp một tiếng: "Biết rồi, tiểu nhát gan."
Tạ Chước Tinh lẩm bẩm không chịu thừa nhận, thấy lúc này Phong Nhiên Trú có vẻ rảnh rỗi, lại lén lút thò đầu ra, muốn nói lại thôi nhìn Phong Nhiên Trú.
"Có chuyện gì thì nói đi." Phong Nhiên Trú bất lực nhắm mắt lại, đứa nhỏ này và Tạ Vãn U đúng là mẹ con, dáng vẻ muốn nói lại thôi y hệt Tạ Vãn U.
Nghe vậy, Tạ Chước Tinh liền nói: "Hồ ly thúc thúc, thúc có thể chải lông cho Tiểu Bạch không?"
Phong Nhiên Trú nhướng mày: "Trước kia không phải con đã nói rồi sao, con có thể tự liếm lông mà?"
Tạ Chước Tinh bị hắn nói như vậy, nhất thời không phục rụt người về: "Không được thì thôi, Tiểu Bạch tự liếm." Nói xong, nó quay đầu, thực sự tự liếm lông của mình.
Lúc nhìn thấy nó vừa liếm vừa giơ một chân sau lên khó khăn liếm lông trên đó, Phong Nhiên Trú không khỏi nhíu mày, quả thật không muốn xem thêm.
Phong Nhiên Trú không thể nhìn thêm, lấy ra chiếc lược nhỏ mà Tạ Vãn U đã cho, miễn cưỡng bắt đầu chải lông cho đứa bé.
Tạ Chước Tinh thoải mái nheo mắt, phát ra tiếng gừ gừ từ cổ họng, thậm chí còn tự động lật mình để lộ bụng nhỏ.
Phong Nhiên Trú dừng tay, nhăn mặt tiếp tục chải lông trên bụng của nó: "Để cho ta phục vụ như thế này, con là người đầu tiên đấy."
Nghe xong, Tạ Chước Tinh lắc đuôi, cố ý nói: "Hồ ly thúc thúc, có thể kể chuyện trước khi đi ngủ cho Tiểu Bạch không ~"
Phong Nhiên Trú hít sâu một hơi, lườm nó một cái: "Tạ Chước Tinh, đừng có quá đáng."
Tạ Chước Tinh lập tức cười khúc khích, vặn mông trườn vào trong chăn, tự hào vì đã trêu chọc được hồ ly thúc thúc.
Phong Nhiên Trú đặt chiếc lược nhỏ xuống, nhấn nhấn huyệt thái dương hơi đau.
Thôi, hắn so đo với một đứa bé làm gì.
Phong Nhiên Trú vươn tay giữa chặt cái chăn đang cựa quậy, dọa: "Nhanh chóng ngủ đi, nếu không sẽ phải dậy nhặt giấy cho ta đó."