Con hổ lớn do dự một lát, ra hiệu cho nó tránh xa ra, sau đó từ trong hồ giơ một chiếc vuốt sắc nhọn cũng to lớn như vậy lên, giẫm lên bờ, toàn thân ướt sũng bò lên bờ.
Theo động tác của hắn, dòng nước chảy như thác đổ dọc theo bộ lông ướt đẫm của hắn trượt xuống, rơi trở lại hồ nước đang rung chuyển dữ dội, mặt đất cũng bắt đầu rung chuyển không ngừng.
Cho dù Tạ Chước Tinh cố gắng ngẩng đầu lên cũng không thể nhìn rõ toàn cảnh của con vật khổng lồ này, từ góc nhìn của nó, chỉ có thể nhìn thấy một phần thân hình của hắn.
Tạ Chước Tinh ngây người nhìn con hổ lớn như ngọn núi, cổ đau nhức, mới bừng tỉnh, dang bốn chân ngắn chạy đến bên một chiếc vuốt của hắn, tò mò lại gần ngửi ngửi.
Con hổ lớn cúi đầu nhìn xuống, đứa bé còn quá nhỏ, thậm chí còn chưa bằng một cái móng tay của hắn, vậy mà còn dám chạy đến quấn quanh chân của hắn, cũng không sợ bị hắn giẫm nát thành một chiếc bánh thịt nhỏ.
Hắn suy nghĩ một lúc, dang đôi cánh ra, bay đến một nơi khác, Tạ Chước Tinh đang dụi dụi vào chân của hắn thì sững sờ, híp mắt đuổi theo hướng của hắn.
Nhưng Tạ Chước Tinh còn chưa đuổi kịp, con hổ lớn đã hạ cánh đột nhiên bắt đầu giũ lông, vô số giọt nước trong nháy mắt bắn tung tóe ra ngoài, Tạ Chước Tinh bị tạt vào mặt một trận nước, mắt cũng không mở ra được.
Đợi đến khi nó dụi hết nước trong mắt, con hổ lớn khổng lồ ở đằng xa đã biến mất, thay vào đó là một con hổ trắng đã thu nhỏ lại gấp nhiều lần.
Hắn tiến lại gần vài bước, thở ra một hơi nóng vào Tạ Chước Tinh.
Tạ Chước Tinh theo bản năng nhắm mắt lại, giây tiếp theo, bộ lông và đôi cánh ướt sũng đã được hong khô.
Phong Nhiên Trú dùng đệm chân vỗ nhẹ vào nó một cái: "Sao con đột nhiên lại đến đây, còn chạy đi chơi nước nữa, có biết nguy hiểm thế nào không?"
Tạ Chước Tinh bị vuốt hổ ấn vào đầu, cụp tai xuống, có chút chột dạ: "Tiểu Bạch không có chơi nước, chỉ muốn tìm hồ ly thúc thúc, phù Truyền Tin..."
Tạ Chước Tinh đột nhiên phản ứng lại, hai tai dựng thẳng lên, lo lắng nói: "Hồ ly thúc thúc, hình như phù Truyền Tin rơi xuống nước rồi!"
Phong Nhiên Trú không vội, lá phù Truyền Tin đó là do chính hắn làm ra, hắn đương nhiên cũng có thể cảm ứng được vị trí của lá phù Truyền Tin.
Nhắm mắt cảm ứng một lát, Phong Nhiên Trú dẫn theo Tiểu Bạch tìm thấy lá phù Truyền Tin đang nhấp nháy trên mặt hồ.
Tạ Chước Tinh vỗ cánh, giơ hai chân cẩn thận vớt lá phù Truyền Tin lên, lo lắng hỏi: "Hồ ly thúc thúc, phù Truyền Tin bị ướt rồi, có hỏng không?"
"Không đâu." Phong Nhiên Trú đáp xuống đất, thu lại đôi cánh: "Ta sử dụng vật liệu chống thấm nước."
Nói xong, Phong Nhiên Trú liền giơ chân ra, ấn vào lá phù Truyền Tin mà đứa bé đang ôm, giúp nó kết nối với Tạ Vãn U.
Bên trong Bích Tiêu Đan Tông, Tạ Vãn U vừa lật một trang giấy, đột nhiên nghe thấy trong phù Truyền Tin truyền đến giọng nói non nớt vui vẻ của đứa bé: "Nương!"
"Tiểu Bạch!" Tạ Vãn U còn tưởng tối nay không liên lạc được với đứa bé nữa, không ngờ bất ngờ lại đến đột ngột: "Tiểu Bạch và hồ ly thúc thúc vừa đi làm gì vậy?"
Thấy Phong Nhiên Trú đang bước ra ngoài, Tạ Chước Tinh ôm phù Truyền tin bay đến sau lưng hắn, vui vẻ quá giang: “Hồ ly thúc thúc vừa đi tắm ở hồ, Tiểu Bạch thấy phù Truyền Tin sáng lên nên đi tìm hồ ly thúc thúc.”
Hóa ra Phong Nhiên Trú vừa mới đi tắm… Nghe đến đây, Tạ Vãn U lại càng nghi ngờ, người tu tiên chỉ cần dùng một chiêu thuật Thanh Tẩy là có thể làm toàn thân sạch sẽ, vừa tiết kiệm thời gian, vừa tiết kiệm công sức, Phong Nhiên Trú bận rộn trăm công sức nghìn việc, sao còn cố ý đi tắm chứ?
Đúng lúc đó, Tạ Chước Tinh lén nói với nàng: "Nương ơi, hồ ly thúc thúc vừa hóa thành một con hổ khổng lồ, thổi bay Tiểu Bạch ngay lập tức, siêu hung dữ luôn!"
Tạ Vãn U đột nhiên mở to mắt.
Hổ khổng lồ?
Xuất hiện rồi - bản thể thật sự của Phong Nhiệm Trú!
Tạ Vãn U sốc đến mức vội hỏi thăm: "Thật hả? To lớn cỡ nào!"
Tạ Chước Tinh suy nghĩ một lúc, cố gắng mô tả với nương về hình dáng con hổ khổng lồ mà hồ ly thúc thúc biến thành: "Cao như núi! Một cú đạp có thể bẹp dí Tiểu Bạch!"
Tạ Vãn U: "Ha ha!"
Vật nhỏ ngốc này thật biết cách miêu tả.
Phong Nhiên Trú đang chở đứa nhỏ trở về, lạnh lùng nói: "Không được tiết lộ bí mật với nương của con, nếu không bây giờ ta sẽ dẫm nát con."
Tạ Chước Tinh không sợ, lộn một vòng trên lưng hắn rồi nằm sấp xuống tiếp tục thì thầm với Tạ Vãn U:
"Bây giờ hồ ly thúc thúc đã biến thành một con hổ lớn bình thường..."
"Lớn bình thường, là kích thước mà một chân không thể dẫm nát Tiểu Bạch được."
"Lông rất dày và ấm áp..." Tạ Chước Tinh với chân ra sờ lông dưới bụng, rồi mới tiếp tục trả lời các câu hỏi của Tạ Vãn U: "Đúng vậy, cũng rất mềm nữa, ngoài màu trắng còn có màu đỏ và đen."
Chỉ nghe Tiểu Bạch mô tả, Tạ Vãn U đã có thể tưởng tượng ra lông hổ sờ vào phải mềm mại thoải mái nhường nào.
Tạ Vãn U chỉ tiếc bây giờ mình không ở Ma Cung, nếu không nhất định sẽ năn nỉ Phong Nhiên Trú cho mình sờ thử lông hổ một lần!
Tạ Vãn U lại lén lút hỏi thêm nhiều chi tiết, khiến Phong Nhiên Trú biết ngay chắc chắn là máu nghiện mèo của Tạ Vãn U lại nổi lên, gân xanh trên trán không khỏi giật giật.
Tạ Vãn U có chứng nghiện mèo với nhóc con hắn có thể chấp nhận được. Dù sao, người bị Tạ Vãn U hôn hít điên cuồng cũng không phải là hắn. Nhưng Bây giờ Tạ Vãn U lại dám nhắm đến mình, hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ và tức giận, ngay lập tức lên tiếng, phá vỡ mọi suy nghĩ viển vông của Tạ Vãn U: "Hỏi cũng vô ích, ngươi đừng mơ!"
Nói xong, hắn liền lấy đi phù Truyền Tin trong chân của Tạ Chước Tinh, ngắt kết nối một cách phũ phàng.