Tạ Chước Tinh nghĩ một lúc, nói với hồ nước: "Hồ ly thúc thúc thực sự không ra sao? Vậy Tiểu Bạch sẽ ăn hết đồ ăn ngon mà nương mang đến, không chia cho hồ ly thúc thúc đâu."
Mặt hồ gợn sóng, rất nhanh, dưới mặt nước truyền đến giọng nói của Phong Nhiên Trú: "Không cần, con tự biến mình thành heo con là được, đừng kéo ta vào."
Tạ Chước Tinh lập tức bĩu môi không phục, hét về phía mặt nước: "Tiểu Bạch không biến thành heo con, Tiểu Bạch sẽ biến thành heo lớn - lớn hơn cả hồ ly thúc thúc!"
"..."
Thấy Phong Nhiên Trú bị Tiểu Bạch nói đến mức không nói nên lời, Tạ Vãn U thấy rất buồn cười, vuốt đuôi Tiểu Bạch đang tự tin dựng đứng lên, ôm nó đi ra ngoài.
Ra khỏi cửa lớn, Tạ Vãn U cúi đầu hỏi: "Lúc nào Tiểu Bạch lại thân thiết với hồ ly thúc thúc thế, ăn đồ ăn cũng muốn chia cho hồ ly thúc thúc, trước đó Tiểu Bạch không phải còn nói ghét hồ ly thúc thúc sao?"
Lúc Tiểu Bạch vừa hỏi nàng có thể chia một ít đồ ăn ngon cho Phong Nhiên Trú không, nàng đã có chút kinh ngạc.
Những ngày này đã xảy ra chuyện gì, Phong Nhiên Trú lại thu phục được đứa nhỏ này?
Nghĩ đến đây, Tạ Vãn U không nhịn được mà hỏi ra miệng.
Tạ Chước Tinh có chút ngượng ngùng lắc lắc đuôi, nhỏ giọng nói: "Vì hồ ly thúc thúc không đối xử tệ với nương, còn chăm sóc Tiểu Bạch... Tiểu Bạch sẽ không giận hồ ly thúc thúc nữa, hơn nữa, hồ ly thúc thúc sẽ chia đồ ăn ngon cho Tiểu Bạch, vì vậy Tiểu Bạch cũng muốn chia đồ ăn ngon cho hồ ly thúc thúc."
Tạ Vãn U suy tư: "Thì ra là vậy."
Trẻ con rất nhạy cảm, tình cảm thật hay giả, trẻ con đều hiểu trong lòng. Nhìn như vậy, chắc Phong Nhiên Trú thực sự chăm sóc Tiểu Bạch, mới khiến Tiểu Bạch thay đổi thái độ với hắn.
Đối với đứa con Tiểu Bạch ngoài ý muốn này, tuy ngoài miệng Phong Nhiên Trú ghét bỏ, nhưng có lẽ trong lòng rất thích.
Tạ Vãn U véo nhẹ khuôn mặt tròn trịa mũm mĩm của đứa nhỏ: "Tiểu Bạch là thiên thần nhỏ, thật đáng yêu! Hôn thiên thần nhỏ một cái!"
Hai bên má của Tạ Chước Tinh đều được hôn một cái, cả người đứa nhỏ choáng váng, vui vẻ giẫm giẫm chân lên tay Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U ôm nó về phòng, một lần hít mèo đủ, lại lấy gậy trêu mèo mới ra chơi với đứa nhỏ, những chiếc lông vũ và ruy băng sặc sỡ đối với đứa nhỏ chắc chắn có sức hấp dẫn rất lớn, Tạ Chước Tinh cắn đuổi bắt, chơi rất vui, một lúc sau liền mệt mỏi nằm vật ra trong lòng Tạ Vãn U, thở hổn hển.
Tạ Vãn U ôm nó không muốn buông tay, nhưng nàng vẫn còn nhớ phải hỏi chuyện Phong Nhiên Trú, do dự một lúc, mới nói với Tạ Chước Tinh: "Nương có chút chuyện muốn hỏi hồ ly thúc thúc, Tiểu Bạch có thể ở trong phòng đợi nương một lúc không?"
Tạ Chước Tinh không chút do dự đồng ý, chủ động bay đến giường nằm: "Bương đi đi, Tiểu Bạch vừa nghỉ ngơi vừa đợi nương về ~"
Tạ Vãn U xoa xoa bụng nhỏ của nó một cái: "Đợi nương."
Bước vào cánh cổng lớn của cung điện cao lớn một lần nữa, Tạ Vãn U xua tan sương mù, từ từ đi vào bên trong.
Nàng không che giấu hành tung của mình, vừa đi được vài bước, nàng đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Phong Nhiên Trú từ bên trong truyền đến: "Ngươi còn dám đến."
Tạ Vãn U dừng bước: "Tối qua... rốt cuộc là chuyện gì?"
Cuối cùng nàng cũng hỏi, trong hồ nhất thời không có tiếng đáp lại.
Im lặng một lúc, Tạ Vãn U nghe thấy tiếng nước lớn truyền đến từ trong hồ, sau đó, mặt đất bắt đầu rung chuyển liên tục.
Con hổ lớn lên bờ rồi!
Những con sóng ập đến từng đợt, Tạ Vãn U vội vàng lùi lại, cho đến khi lùi đến góc tường mới dừng lại.
Sương mù tan đi, trên mặt đất đã có thêm một con hổ trắng khổng lồ như núi, Tạ Vãn U ngẩng đầu lên cũng đau, cũng không nhìn rõ toàn bộ diện mạo của con vật khổng lồ này.
Hơn nữa... Tạ Vãn U cảm thấy có chút không ổn.
Có vẻ như chứng sợ vật lớn của nàng đã tái phát.
Con hổ này quá lớn, thực sự quá lớn…
Tạ Vãn U lập tức mất hết lý trí, bắt đầu chóng mặt hoa mắt, chân cũng mềm nhũn, nàng gắng gượng chống tay vào tường, mới không ngã quỵ xuống đất.
Lúc này, con vật khổng lồ kia hình như phát hiện ra điều bất thường của nàng, cúi đầu khổng lồ xuống, tiến đến trước mặt Tạ Vãn U, đánh giá nàng một cách tò mò.
Tạ Vãn U hoàn toàn không ổn, nàng dựa vào tường yếu ớt nói: "Ma Tôn đại nhân, người có thể... nhỏ lại một chút không?"
Con hổ dữ tợn kia phát ra âm thanh khinh miệt: "Không phải ngươi rất tò mò sao, không tranh thủ nhìn thêm vài lần à?"
Tạ Vãn U thần trí không tỉnh táo: "Ta... ừm, ngươi thật sự quá lớn, ta bị mắc bệnh."
Phong Nhiên Trú nheo mắt đánh giá nàng: "Bệnh gì?"
"Chứng... sợ vật khổng lồ."
"..." Nói linh tinh gì thế.
Phong Nhiên Trú hừ lạnh một tiếng, khinh thường đánh giá nàng: "Chỉ ra vẻ yêu thích mặt ngoài (bên trong thì không thích)."
Lúc không nhìn thấy thì hỏi đông hỏi tây, nhìn thấy thật rồi thì lại sợ đến run rẩy.
Tạ Vãn U có nỗi khổ không thể nói.
May mà Phong Nhiên Trú còn chút tính người, thấy nàng sắp ngất đi, liền biến về kích thước của một con hổ bình thường.
Hắn thu nhỏ thân hình, những đường vân trên người cũng trở nên không còn dữ tợn đáng sợ nữa, bộ lông hổ đen trắng đỏ đan xen, trông vô cùng mềm mại, cộng thêm cái đuôi kia nữa - cái đuôi của hắn là huyết mạch của cửu vĩ hồ, vừa dài vừa nhiều lông, không cần nghĩ cũng biết sờ vào mềm mại đến mức nào.
Tạ Vãn U lập tức cảm thấy, nàng lại sống rồi!
Tạ Vãn U giả vờ như không có chuyện gì mà tiến lại gần hắn, thực ra là lén nhìn những miếng đệm thịt dày trên chân hắn.
Muốn sờ quá!
Đáng tiếc nàng còn chưa kịp nhìn thêm vài lần, đã bị Phong Nhiên Trú phát hiện, ánh sáng trắng lóe lên, con hổ lớn lông lá dày đặc biến trở lại thành Phong Nhiên Trú không chút biểu cảm.