Bông tai và trâm cài tóc của nàng ta cũng rất độc đáo, đều là những chiếc lông vũ màu bạc rất đẹp.
Nhìn thấy lông vũ, Tạ Vãn U lập tức nghĩ đến một người, do dự nói: “Ngươi là...Tiêu Vũ Ngưng của Ngọc Hành Đan Tông?”
Tiêu Vũ Ngưng hơi ngạc nhiên, ngẩng cằm lên nói: “Ngươi biết ta?”
“Sư tỷ ta có nhắc đến ngươi với ta.” Tạ Vãn U dừng một chút: “Nói ngươi thích đeo phụ kiện lông vũ, từng luyện chế đan dược Lục phẩm hoàn mỹ.”
Thực ra Lạc Như Hi còn nhắc đến, vì gia tộc Tiêu gia của Tiêu Vũ Ngưng không ưa gì Lạc gia, hơn nữa bản thân Tiêu Vũ Ngưng lại thích ganh đua hơn thua, lúc nào cũng phải hơn người khác, lúc nào cũng muốn hạ bệ so sánh, nên mỗi lần hai người gặp nhau, đều ầm ĩ cãi cọ, là kẻ thù không đội trời chung.
Quả nhiên, nghe Tạ Vãn U nhắc đến sư tỷ, Tiêu Vũ Ngưng lập tức nhíu mày, tìm kiếm bóng dáng Lạc Như Hi khắp nơi: "Sư tỷ của ngươi đâu, sao nàng ta không có ở đây?"
Một lúc sau, nàng ta nhanh chóng nhận ra điều gì đó, nhướng mày, che miệng cười duyên: "Không phải là mấy năm nay chẳng tiến bộ gì, nên xấu hổ trốn mất rồi chứ?"
"Tiêu Vũ Ngưng, ngươi đang nói ai chẳng tiến bộ hả!"
Lạc Như Hi không biết từ đâu xuất hiện, đứng sau Tạ Vãn U, sâu xa nói: "Hazz, vừa đi lấy chút đồ, đã có ruồi bọ phiền phức bay đến kêu vo ve, lại là một ngày xui xẻo."
Câu nói đầu tiên của Lạc Như Hi đã đạp trúng mìn, Tiêu Vũ Ngưng tức giận chỉ vào nàng ấy: "Ngươi..."
"Ngươi ngươi ngươi, ngươi không thể nói chuyện rõ ràng mạch lạc được sao?" Lạc Như Hi đi ra từ sau lưng Tạ Vãn U, vỗ vai nàng, che chở cho tiểu sư muội ra phía sau: "Sao thế, không hơn được ta, lại đến tìm cảm giác vượt trội ở tiểu sư muội của ta à?"
Tiêu Vũ Ngưng hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo nói: "Dù thiên phú của nàng xuất chúng, nhưng cũng chỉ luyện được đan dược Nhị phẩm hoàn mỹ, có gì đáng sợ?"
Lạc Như Hi nghe vậy, ánh mắt phức tạp nhìn Tạ Vãn U.
Rõ ràng tin tức của Tiêu Vũ Ngưng bị chậm, vẫn còn dừng lại ở lúc Tạ Vãn U luyện chế đan dược Nhị phẩm hoàn mỹ lúc thi lấy chứng nhận Luyện đan sư.
Trên thực tế, sau khi Tạ Vãn U luyện chế Lục Hoàn Đan của Huyền Du Đạo Nhân, nàng đã có thể luyện chế đan dược Tứ phẩm hoàn mỹ rồi.
Nhưng Tiêu Vũ Ngưng không biết, bây giờ vẫn còn đang đắc ý, nếu nàng ta biết, e rằng sẽ ghen tị đến mức cắn nát hàm răng, vội vàng thức trắng đêm để lật sách học tập.
Lạc Như Hi nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi hả hê, ôm vai Tạ Vãn U, đắc ý vô cùng: "Đó là chuyện của lúc trước rồi, bây giờ tiểu sư muội của ta không còn là tiểu sư muội trước đây nữa đâu ~"
Tiêu Vũ Ngưng lập tức cảnh giác, nghi ngờ hỏi: "Có ý gì, bây giờ nàng mấy phẩm? Tam phẩm? Tứ phẩm? Không thể nào là Ngũ phẩm đi! Không thể nào!"
Lạc Như Hi: "Không nói cho ngươi biết, hừ hừ, tức chết ngươi!"
Tiêu Vũ Ngưng trợn tròn mắt: "Lạc Như Hi!"
Lạc Như Hi: "Ngươi có tiểu sư muội xuất sắc như vậy không, ngươi không có~"
Tiêu Vũ Ngưng cũng muốn lôi tiểu sư muội của mình ra để so sánh, nhưng nàng ta đột nhiên nhớ ra, hình như mình không có tiểu sư muội...
Nàng ta nhíu mày: "So sánh tiểu sư muội cái gì, ta đã lên cấp rồi, ngươi đã lên cấp chưa?"
Lạc Như Hi cứng đờ: "Ờ... chuyện này..."
Nụ cười chuyển từ trên mặt Lạc Như Hi sang mặt Tiêu Vũ Ngưng: "Ngươi không có, quá tốt!"
Lạc Như Hi lập tức nói: "Nghe nói cửa hàng Tiêu gia của ngươi đã bị Lạc gia của ta thôn tính rất nhiều, vốn dĩ Tiêu gia đã không có nền tảng vững chắc, sang năm đừng để bị loại khỏi một trong sáu gia tộc lớn nhất nhé!"
Trong nháy mắt khuôn mặt Tiêu Vũ Ngưng lại trở nên khó coi.
Tiêu Vũ Ngưng: "Ngươi không có ai theo đuổi!"
Lạc Như Hi: "Tóc ngươi thưa!"
Tiêu Vũ Ngưng: "Tu vi của ngươi thấp!"
Lạc Như Hi: "Vóc dáng ngươi lùn!"
Tiêu Vũ Ngưng điên tiết, bất ngờ xông lên tấn công vật lý, Lạc Như Hi lập tức né tránh, hai người cứ quanh Tạ Vãn U, vừa đuổi theo vừa chửi nhau, Tạ Vãn U không cản nổi ai, suýt nữa bị họ làm cho hoa mắt chóng mặt: "Đừng cãi nhau nữa, đừng cãi nhau nữa, hay là chúng ta ngồi xuống đọc thêm sách đi!"
Lạc Như Hi đang giằng co với Tiêu Vũ Ngưng, nghe vậy cùng nhau quay đầu lại, đồng thanh nói: "Không!"
Nói xong, lại đánh nhau quanh Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U đau đầu: "..." Đây là chuyện gì vậy?
Bên kia, Tông chủ Ngọc Hành cười hiền từ trong tiếng ồn ào, nói với Thẩm tông chủ: "Đám trẻ đang nô đùa, mối quan hệ trông có vẻ rất tốt, người trẻ tuổi mà, nên vận động nhiều, tốt cho sức khỏe."
Thẩm tông chủ cũng cười híp mắt: "Đúng là như vậy."
Huyền Du Đạo Nhân không quan tâm đến người khác, sự chú ý đã sớm bị động tĩnh bên phía Tạ Vãn U thu hút, nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người này, liền trợn trắng mắt.
Đợi đến bên phía trưởng bối nói chuyện xong, Lạc Như Hi và Tiêu Vũ Ngưng mới thở hổn hển dừng lại, bắt đầu chỉnh trang lại quần áo.
Trước khi đi theo Tông chủ Ngọc Hành, Tiêu Vũ Ngưng quay đầu lại, ngạo mạn nói với Lạc Như Hi và Tạ Vãn U: "Chờ xem đi, hôm nay ta nhất định là tâm điểm của toàn trường."
Lạc Như Hi mỉa mai nói: "Thật hâm mộ sự tự tin của ngươi, lần sau chia cho ta một ít nhé."
"..."
Cuối cùng, đệ tử của Thiên Nguyên Đan Tông cũng đến.
Thiên Nguyên Đan Tông và Bích Tiêu Đan Tông đã kết oán từ lâu, thậm chí trong Đại hội Thí luyện còn trở mặt với nhau, giờ Thiên Nguyên Đan Tông còn phải đến Bích Tiêu Đan Tông để tham gia Đại hội giảng đạo của Huyền Du Đạo Nhân, mỗi đệ tử Thiên Nguyên đều cảm thấy bị sỉ nhục, hầu như đều phải nhịn nhục đến đây.
Tạ Vãn U lại nhìn thấy Tông chủ Thiên Nguyên.
So với lần gặp mặt trong Đại hội Thí luyện lúc trước, bây giờ Tạ Vãn U đã biết nhiều chuyện bên trong hơn, lúc nhìn lại Tông chủ Thiên Nguyên, chỉ còn lại sự chán ghét và cảnh giác trong lòng.