Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 335

Chương 335 -
Chương 335 -

Phong Nhiên Trú cúi đầu liếc nàng: "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"

Tạ Vãn U nói ngắn gọn: "Bảo vệ ta, nếu không chúng ta đều sắp xong đời."

Cho dù là thân phận của Tiểu Bạch, hay là loại đan dược chữa trị huyết mạch tương khắc đang được nghiên cứu, đây đều là những bí mật tuyệt đối không thể để Thần Khải biết được.

Tính mạng của Phong Nhiên Trú và loại thuốc đang được nghiên cứu có liên quan mật thiết, nói cách khác, hiện tại bọn họ đang ở cùng chung một thuyền, nếu ký ức của nàng bị Thần Khải nhìn trộm được, Phong Nhiên Trú cũng sẽ chẳng khá hơn là bao.

Bọn họ là một thể lợi ích chung, tổn hại một bên thì bên kia cũng chẳng khá hơn, vì thế Tạ Vãn U không thấy yêu cầu của mình quá đáng, Phong Nhiên Trú thông qua nàng mới liên lạc được với Tông chủ Bích Tiêu và Huyền Du Đạo Nhân, hắn muốn chữa bệnh thì đây chính là việc hắn nên làm.

Hiển nhiên Phong Nhiên Trú cũng rất rõ tình hình hiện tại, liếc nàng một cái, nhếch môi nói: "Nếu ta không bảo vệ ngươi, tối nay ngươi đã bị Ly Khôi ăn đến không còn một mảnh."

Tạ Vãn U chân thành nói với hắn: "Cảm ơn ngươi."

“Đừng có mà được lợi còn khoe mẻ.” Phong Nhiên Trú dời mắt khỏi người nàng, nhìn vào quả cầu ánh sáng trên hồ, phẩy tay áo: “Ta không chắc lần nào ta cũng đến kịp đâu.”

Tạ Vãn U ngẩng mặt lên: “Ý ngươi là——”

Phong Nhiên Trú khựng lại: “Tối đến tìm ta, ta sẽ dạy cho ngươi cách phòng thủ và tấn công tinh thần.”

Tạ Vãn U cảm thấy chuyện này rất tốt, nàng đã muốn sử dụng lực lượng tinh thần từ lâu rồi, nhưng lại không có điển tịch liên quan, giờ Phong Nhiên Trú chủ động nói sẽ dạy nàng cách sử dụng lực lượng tinh thần, quả thực là vừa ý Tạ Vãn U, tất nhiên nàng lập tức đồng ý.

Đang nói chuyện, quả cầu ánh sáng trên hồ bỗng có sự thay đổi.

Tạ Vãn U lập tức đứng dậy, căng thẳng nhìn chằm chằm vào quả cầu ánh sáng màu trắng đó.

Ánh sáng trên quả cầu ngày càng mạnh, có xu hướng lan rộng ra, Tạ Vãn U đang định nhìn kỹ thì đột nhiên giữa quả cầu bùng lên một luồng ánh sáng vàng cực mạnh, chói đến mức Tạ Vãn U theo phản xạ nhắm mắt lại.

Lúc nàng mở mắt ra lần nữa, quả cầu ánh sáng đã mở rộng gần gấp đôi, có thể thấy rõ bằng mắt thường linh khí tụ lại, cuốn theo nước trong hồ lạnh giá, bao phủ từng lớp xung quanh quả cầu ánh sáng.

Tạ Vãn U có chút kinh ngạc: “Đây là Tụ Linh trận sao?” Ma vực có ít linh khí, chỉ có Tụ Linh trận mới có thể tạo ra hiệu ứng này, thu hút nhiều linh khí đến vậy.

Phong Nhiên Trú không nói gì, chỉ kéo nàng lùi về phía sau một chút.

Ngay giây tiếp theo, quả cầu ánh sáng đã nở to gấp nhiều lần rồi bùng nổ, đồng thời cũng làm dâng lên những con sóng cao tới vài mét.

Phong Nhiên Trú không né tránh, giơ tay ra hư không chỉ một cái, lập tức xuất hiện một lớp lá chắn vô hình chặn đứng bức tường nước tràn tới.

Đợi đến khi mặt hồ đang dậy sóng trở nên yên ả trở lại, quả cầu ánh sáng trên hồ đã biến mất, chỉ còn lại một cái kén được bao bọc bởi đôi cánh màu vàng trắng.

Tạ Vãn U vô thức gọi một tiếng: “Tiểu Bạch!”

Tiểu Bạch trong kén hình như nghe thấy tiếng nàng, từ từ mở đôi cánh đang bao bọc cơ thể nhỏ bé ra.

Nó đã tiến hóa thành công!

Tạ Vãn U vô cùng phấn khích, chỉ muốn tiến lại gần hơn để nhìn kỹ một chút.

Phong Nhiên Trú phản ứng bình tĩnh hơn Tạ Vãn U một chút, ngước mắt nhìn đứa bé kia.

Đứa bé tiến hóa thành cấp 1, kích thước lớn gấp đôi trước đó, đôi cánh cũng dài ra không ít, sừng rồng trên đầu đã có nhánh đầu tiên.

Và quan trọng nhất là——

Nó đã mọc ra chiếc đuôi thứ hai.

Tạ Chước Tinh từ từ mở mắt ra, cảm thấy mình đã ngủ rất lâu, cả người cũng trở nên nóng lạ thường.

Nó không nhớ mình đã ngủ từ lúc nào, mơ hồ cảm thấy sau khi ngủ dậy lần này, hình như có gì đó khác trước.

Nó có chút bối rối nhìn trái nhìn phải, đang suy nghĩ sự khác lạ đó đến từ đâu, thì đột nhiên nhìn thấy nương đang đứng bên cạnh hồ ly thúc thúc, mỉm cười với mình.

“Nương ~” Tạ Chước Tinh vui mừng gọi một tiếng, vỗ cánh bay về phía Tạ Vãn U, nhưng khi bay đến nơi, chính Tạ Chước Tinh cũng giật mình.

Sao nó bay nhanh thế, cứ như “vút” một cái đã đến trước mặt nương vậy…

Tạ Chước Tinh chưa kịp nghĩ nhiều, thấy nương háo hức dang rộng vòng tay với mình, chỉ muốn nhanh chóng bay vào lòng nương, để nương ôm mình.

Nhưng khi nó bay đến nửa đường, đột nhiên bị Phong Nhiên Trú dùng một tay ấn đầu lại, ngăn cản hành động bay về phía Tạ Vãn U của nó.

“?” Tạ Chước Tinh cố sức vỗ cánh, nhưng tay Phong Nhiên Trú vẫn không hề nhúc nhích, không bị nó lay chuyển chút nào.

Dưới ánh mắt hoang mang của nhóc con, Phong Nhiên Trú bình tĩnh nói: “Nếu không muốn nương bị con làm bỏng, thì lúc này tốt nhất là đừng lại gần nàng ấy.”

Nói xong, Phong Nhiên Trú lấy ra một tờ giấy, nhẹ nhàng chạm vào người nhóc con, tờ giấy đó lập tức bùng cháy, không lâu sau đã hóa thành tro bụi.

Tạ Vãn U đang định ôm nhóc con: “?”

Tạ Chước Tinh cũng mở to mắt, hoàn toàn ngây người.

Biết được bây giờ mình đang rất nóng, không thể để nương chạm vào ngay được, Tạ Chước Tinh đành xụ cánh xuống, ngồi phịch lên vai Phong Nhiên Trú, buồn bã cúi đầu nhìn chân của mình: “Tiểu Bạch... đã biến thành lò lửa nhỏ rồi.”

Phong Nhiên Trú đổ thêm dầu vào lửa: “Đúng vậy, là loại lò lửa mà chỉ cần hôn một cái là môi sẽ bị bỏng.”

Trong nháy mắt Tạ Chước Tinh trở nên rơm rớm nước mắt, dùng chân lau mắt, sau đó lén lút lau nước mắt vào cổ áo Phong Nhiên Trú: “Không có nụ hôn của nương, Tiểu Bạch phải làm sao bây giờ...”

Phong Nhiên Trú: "..."

Tiểu Bạch đáng thương, Tạ Vãn U vừa buồn cười vừa đau lòng.

Lúc này, bỗng nhiên nàng nảy ra một ý tưởng hay, bí ẩn nói: "Mặc dù không thể hôn, nhưng Tiểu Bạch có thể giúp nương làm những chuyện khác mà ~"

Bình Luận (0)
Comment