Cứ như vậy tới lui nhiều lần, Phong Nhiên Trú thực sự không còn cách nào với nàng, phiền não đặt cằm lên đống linh thạch, lười để ý đến Tạ Vãn U: "..."
Cũng không biết Tạ Vãn U có chấp niệm lớn như vậy với việc sờ hổ từ đâu ra, một khi hắn biến về hình hổ, Tạ Vãn U lập tức sẽ trở nên dai như kẹo cao su, đuổi cũng không đuổi được, xé cũng không xé ra được.
Nhận ra Phong Nhiên Trú đã từ bỏ chống cự, Tạ Vãn U vui vẻ đưa tay vuốt ve bộ lông hổ, phát hiện hắn lười đến mức không muốn cử động, lại thử thăm dò đi nhéo đôi tai hổ lông xù kia.
Sờ được rồi!
Tạ Vãn U nhéo mấy cái, mãi đến khi Phong Nhiên Trú không kiên nhẫn lắc đầu, mới luyến tiếc buông ra, quay sang nắm lấy đệm thịt chân màu đen.
Phong Nhiên Trú bị nàng nhéo tới nhéo lui, cái đuôi không kiên nhẫn quẩy, một đôi mắt thú nhìn chằm chằm vào Tạ Vãn U không buông: "Bệnh nghiện mèo của ngươi thật sự không thể chữa khỏi sao?"
"Có thể chữa khỏi mà." Tạ Vãn U lại bóp mạnh đệm thịt chân của hắn: "Ta đảm bảo, chỉ cần ngươi để ta vuốt ve lông hổ mỗi ngày, không đến mười năm, chắc chắn sẽ khỏi!"
"..." Phong Nhiên Trú lạnh lùng nói: "Ngươi đã vô phương cứu chữa rồi!"
Tạ Vãn U phản bác không đồng ý: "Nghiện mèo không phải là bệnh! Nghiện mèo không phải là nghiện!"
Nói xong, còn muốn tiến lên cọ lông hổ của hắn, bị Phong Nhiên Trú dùng một chân chống đỡ vai, trầm giọng nói: "Tạ Vãn U, ngươi đừng quá đáng."
Lúc này Tạ Chước Tinh cũng bay tới, ngồi xổm bên cạnh khuyên nhủ: "Hồ ly thúc thúc, thúc cứ để nương con vuốt ve đi mà, hôm nay không cho nương con vuốt ve, cơn nghiện mèo của nương con chắc chắn sẽ nghiêm trọng hơn."
Phong Nhiên Trú trừng mắt nhìn nó: "... Con độ lượng như vậy, sao con không để cho nàng vuốt ve?"
Tạ Chước Tinh lắc lắc người, vô tội nói: "Tiểu Bạch còn nhỏ, không đủ để nương con vuốt ve."
Phong Nhiên Trú cảm thấy hai mẹ con này sinh ra là để khắc hắn, một người tham lam vô cùng, một người giúp đỡ kẻ khác làm điều ác, hắn lật người đứng dậy, dứt khoát dịch chuyển thân hình ra khỏi kho chứa.
Để lại Tạ Vãn U và Tạ Chước Tinh ở nguyên chỗ, vô tội nhìn nhau.
Tạ Vãn U bế Tạ Chước Tinh lên, hôn nó một cái: "Nếu hổ lớn chạy mất rồi, vậy thì vuốt ve hổ nhỏ một chút vậy ~"
...
Sau khi tiến cấp, ăn một lượng lớn linh thạch, Tạ Chước Tinh cần thời gian để tiêu hóa, sau khi ăn linh thạch không bao lâu, lại một lần nữa ngủ thiếp đi.
Tạ Vãn U hôn lên trán nó, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng, tìm thấy Phong Nhiên Trú ở hồ lạnh.
Tạ Vãn U có chút khó hiểu: "Không phải muốn dạy ta công kích tinh thần và phòng ngự tinh thần sao, tại sao lại chọn nơi này?"
Phong Nhiên Trú nhàn nhạt nói: "Có một số thám tử Thần Khải có lực lượng tinh thần cực kỳ mạnh mẽ, để phòng ngừa lực lượng tinh thần của ngươi thấp hơn lực lượng tinh thần của bọn họ, cho nên ——"
Tạ Vãn U nuốt nước miếng, có dự cảm không tốt: "Cho nên, ngươi sẽ không định vừa dạy ta khống chế lực lượng tinh thần, vừa dùng hỏa diễm tôi luyện hồn phách của ta, từ đó nâng cao lực lượng tinh thần của ta chứ?"
Phong Nhiên Trú đứng trước mặt nàng, cúi mắt nhìn chằm chằm nàng: "Chính là ý này."
Đầu óc Tạ Vãn U ong lên một tiếng, run rẩy hỏi: "Không, sẽ không còn đụng vào dấu ấn chứ..."
Phong Nhiên Trú nhếch môi nói: "Như vậy có thể đảm bảo lúc dạy ngươi, lực lượng tinh thần của ta sẽ không làm tổn thương đến ngươi."
Tạ Vãn U nghe xong, quay đầu định chạy, bị Phong Nhiên Trú túm lại, lạnh lùng nói: "Mặc dù rất đau, nhưng vì an toàn của ngươi, tạm thời cứ nhẫn nhịn một chút."
Nói xong, liền kéo Tạ Vãn U xuống hồ.
Tạ Vãn U nào ngờ còn có màn này, nhớ lại cơn đau tê buốt đó, ngay cả gót chân cũng tràn đầy sự chối từ: "Ta sai rồi, ta không sờ hổ nữa, sau này sẽ không bao giờ sờ nữa!"
"... Nói chuyện chính sự với ngươi, có liên quan gì đến chuyện này."
Phong Nhiên Trú kéo nàng đến bên hồ, chỉ vào mặt hồ nói: "Xuống đi, nếu không chờ ngươi bị Thần Khải phát hiện ra bí mật, ngươi đoán ngươi sẽ ra sao."
"..." Tạ Vãn U còn có thể nói gì, đành phải hậm hực xuống hồ.
Không lâu sau, Phong Nhiên Trú cũng theo xuống.
Khu vực này có một bệ đá, hai người ngồi xếp bằng, mặt nước vừa vặn ở dưới ngực Tạ Vãn U.
Tóc bạc của Phong Nhiên Trú ướt hơn phân nửa, dán vào gáy và bên má, hắn không để ý chải chuốt, cụp hàng mi xuống, nói cho Tạ Vãn U nghe bí pháp khống chế lực lượng tinh thần.
Tạ Vãn U cố gắng phớt lờ khuôn mặt quá mức dụ người kia của hắn, nghiêm túc lắng nghe hắn nói.
Phong Nhiên Trú giảng giải một đoạn nhỏ, sau đó để Tạ Vãn U bắt đầu thực hành.
Tạ Vãn U ngơ ngác: "Thực hành thế nào?"
Phong Nhiên Trú: "Ta dùng lực lượng tinh thần tấn công ngươi, ngươi dùng phương pháp ta nói để phòng thủ, đợi khi nào ngươi có thể chống đỡ được lực lượng tinh thần của ta, thì sẽ không còn gì phải lo nữa."
Tạ Vãn U: "?" Đơn giản và thô bạo như vậy sao?
Tạ Vãn U còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy một tấn công tinh thần quen thuộc, lực lượng tinh thần của Phong Nhiên Trú vẫn luôn cường đại, giống như lần trước ở Ngọc Anh điện, Tạ Vãn U gần như không có sức phản kháng, còn chưa kịp vận dụng cách vừa rồi hắn nói, đã bị hắn xâm nhập vào tinh thần một cách thành công, nhìn trộm ham muốn sâu xa trong lòng nàng.
Một lát sau, Phong Nhiên Trú đột nhiên thu hồi lực lượng tinh thần, sắc mặt khó coi trừng mắt nhìn Tạ Vãn U: "Lúc này rồi, ngươi thế mà... còn nghĩ đến chuyện này!"
Tạ Vãn U: "..."
Xong rồi, quên mất phương pháp huấn luyện này có thể khiến Phong Nhiên Trú nhìn thấy suy nghĩ lưu manh của nàng.
Kể ra thì... đây là chuyện hơi khó nói.
Có lẽ vì hình ảnh của Phong Nhiên Trú ướt đẫm nước càng thêm mê hoặc, nên dù Tạ Vãn U không phải là người tu hành đạt đến trình độ "tứ đại giai không" của Phật tu, cũng không phải là thánh nhân không màng dục vọng, nhìn đối phương lâu như vậy, khó tránh khỏi có chút suy nghĩ xấu.