Nhưng bây giờ nàng vừa mới tôi luyện linh hồn, đang trong trạng thái suy yếu, tự nhiên không thể chống lại được cơn lạnh này.
Phong Nhiên Trú đánh giá Tạ Vãn U một cái, quần áo của nàng đều bị nước hồ làm ướt, dán chặt vào người, tóc cũng ướt đẫm, hàng mi run rẩy, cả người giống như một con vật nhỏ đáng thương nào đó rơi xuống nước.
Đôi mắt của Phong Nhiên Trú hơi động, ngoắc ngoắc ngón tay, hong khô nước trên người nàng.
Lúc này Tạ Vãn U mới như sống lại, xoa xoa tay, thổi một hơi vào lòng bàn tay, xoa xoa khuôn mặt gần như đông cứng.
Phong Nhiên Trú đưa nàng ra khỏi cung điện, Tạ Vãn U vốn định nói thêm vài câu với hắn, nhưng vì quá mệt mỏi, cuối cùng vẫn uể oải nhắm hờ mắt, không nói thêm gì nữa.
Phong Nhiên Trú đặt nàng lên giường, lúc rút tay về, chạm vào cánh tay lạnh ngắt của nàng, hắn khựng lại, vươn tay kéo chiếc chăn bên cạnh, đắp lên người Tạ Vãn U.
Đứa bé ban đầu đang cuộn tròn dưới chăn ngủ ngon lành, cứ thế mất đi chiếc chăn.
Phong Nhiên Trú liếc đứa bé một cái, không biết nghĩ đến điều gì, cúi người bế nó lên, nhét vào lòng Tạ Vãn U.
Tạ Chước Tinh bị hắn bế lên nhét vào, mơ mơ màng màng mở mắt ra, một bên tai còn cụp xuống, cả người đều bối rối: "?"
Phong Nhiên Trú bình tĩnh nói với Tạ Vãn U: "Nó vừa mới tiến cấp, ôm vào ấm áp."
Tạ Vãn U cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nhưng lại không nói nên lời, theo bản năng ôm lấy đứa bé ấm áp, gật đầu.
Phong Nhiên Trú đưa nàng đến nơi, không có lý do gì để ở lại, rất nhanh đã rời đi.
Tối nay Tạ Vãn U tiêu hao quá nhiều tinh thần, mệt mỏi không chịu nổi, lật người ôm lấy Tạ Chước Tinh, ngáp một cái, chuẩn bị đi ngủ.
Tạ Chước Tinh cọ cọ vào cổ nàng, trong cổ họng phát ra tiếng gừ gừ, mơ hồ hỏi: "Nương vừa đi làm gì với hồ ly thúc thúc vậy?"
Tạ Vãn U nghe vậy thì dụi tai vào tai nó "Đi luyện công với hồ ly thúc thúc."
Tạ Chước Tinh nghe vậy thì gật đầu tỏ vẻ hiểu, chân chạm vào khuôn mặt lạnh lẽo của Tạ Vãn U, nó lập tức tiến lại gần, dùng khuôn mặt lông xù của mình áp vào mặt nàng, nheo mắt thì thầm: "Tiểu Bạch sưởi ấm cho nương, nương sẽ không lạnh nữa."
Tạ Vãn U cảm thấy hạnh phúc vô cùng: "Cảm ơn bảo bối ~"
Một người một thú tựa đầu vào nhau ngủ thiếp đi.
Sau khi căn phòng yên tĩnh trở lại, Phong Nhiên Trú từ trong bóng tối bước ra, đứng bên giường.
Một lúc lâu sau, hắn mới đưa tay ra chạm vào má nàng, sau đó lại rút tay về ngay lập tức.
Sau khi xác nhận nhiệt độ ở đầu ngón tay không còn lạnh như vậy nữa, Phong Nhiên Trú mới rụt tay lại, bóng dáng lại ẩn vào trong bóng tối.
Không lâu sau khi hắn rời đi, Tạ Vãn U trở mình, đá chăn ra.
Tên hồ ly này đúng là cps thích sờ mó người khác.
Bây giờ nàng không lạnh nữa, mà là nóng.
...
Ngày hôm sau, là ngày thứ hai của Đại hội giảng đạo.
Lạc Như Hi rời mắt khỏi Huyền Du Đạo Nhân trên đài, cuối cùng cũng không nhịn được dùng khuỷu tay chọc vào tiểu sư muội bên cạnh, nhướn mày nói: "Sao thế? Không tập trung tinh thần, bị yêu tinh nào đó câu mất hồn à?"
Tạ Vãn U cười trừ: "... Rõ ràng vậy sao?"
"Tất nhiên!" Lạc Như Hi đánh giá nàng vài giây, lại gần nói: "Không đúng, có chuyện gì rồi phải không? Nhanh khai ra!"
"... Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn." Tạ Vãn U chống cằm trầm ngâm: "Ta chỉ cảm thấy hơi khó hiểu."
Lạc Như Hi lập tức phấn khích: "Có gì khó hiểu thì hỏi ta! Sư tỷ đã duyệt vô số nam nhân, biết đâu lại biết câu trả lời thì sao ~"
Tạ Vãn U rất hoài nghi về điều này: "Sư tỷ... duyệt vô số nam nhân?"
Lạc Như Hi bị nghi ngờ im lặng một giây, lúng túng bổ sung: "Duyệt vô số nam nhân trong tiểu thuyết."
Tạ Vãn U cố kìm nén không để miệng mình co giật, cuối cùng vẫn nói ra điều mình không hiểu: "Có một người, rõ ràng hắn ghét ta chiếm tiện nghi của hắn, nhưng giữa đêm lại đến sờ mặt ta lúc ta đang ngủ, tỷ nghĩ đây là loại tâm lý gì?"
Lạc Như Hi không cần suy nghĩ đã cười khẽ: "Tâm lý gì chứ, đó là yêu mà không tự biết."
Tạ Vãn U suy nghĩ một chút, lấy ví dụ cho hành đọng đó: "Ta cảm thấy hắn càng giống như một con mèo, không cho tỷ chạm vào, chỉ có thể tự cao tự đại mà đến cọ vào tỷ. Tỷ vừa đưa tay ra sờ, hắn liền tức giận, cảm thấy địa vị chủ nhân của mình bị lung lay, mất mặt, lại muốn đến cắn tỷ."
Lạc Như Hi: "Nói như vậy, quả thực có chút giống..."
Tạ Vãn U cảm thấy khó nói: "Không phải giống, hắn vốn là một con mèo lớn, làm ra những chuyện này... cũng trong tầm hiểu biết."
Lạc Như Hi quan sát biểu cảm của nàng: "Vậy muội nghĩ sao? Muội muốn thu phục hắn sao?"
"Sư tỷ, không phải ta muốn là có thể làm được..."
Tạ Vãn U ngượng ngùng: "Ta cũng không hiểu nổi, lòng ta lộn xộn, trước tiên cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi."
Lạc Như Hi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Tiểu sư muội, sao trong chuyện này muội lại chậm chạp như vậy!"
"Sư tỷ nói cho muội biết —--" Lạc Như Hi nhìn quanh một chút, nghiêng người nói nhỏ vào tai Tạ Vãn U: "Nam nhân như vậy, sư tỷ đã gặp nhiều, không phải là tính cách giống mèo sao, chỗ ta có bí tịch có thể truyền cho muội!"
Tạ Vãn U chưa kịp phản ứng, tay đã bị Lạc Như Hi nhét vào một quyển sách.
Nàng mơ màng mở ra xem thử, đập vào mắt là hàng chữ tên sách lòe loẹt: "...Cả ngày lẫn đêm với Thiếu chủ Yêu tộc?"
Lạc Như Hi: "Nhân vật chính trong câu chuyện này chính là một mèo yêu, đọc xong muội sẽ biết cách giành lấy loại nam nhân như thế này, ha ha ~"
Miệng của Tạ Vãn U hơi co giật, ban đầu muốn từ chối, dù sao cái tên của quyển sách này cũng không giống như một cuốn sách nghiêm túc, nhưng không hiểu sao, quỷ thần xui khiến nàng lại nhận lấy cuốn sách này.