Chưa kịp rời đi, hắn đã bị Tạ Vãn U nằm sấp ở ven bờ kéo lấy góc áo.
Tạ Vãn U ngẩng mặt lên: "Không tiếp tục luyện tập nữa sao?"
Lúc này tâm trí của Phong Nhiên Trú rối bời, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy nửa người Tạ Vãn U chìm trong nước hồ, tóc ướt sũng nhìn mình.
Hắn hít sâu một hơi: "Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?"
"Ta tưởng đã quá rõ ràng rồi.” Tạ Vãn U đứng dậy, đứng trước mặt hắn, cứ thế nói ra: "Ta muốn ngươi."
Phong Nhiên Trú cau mày: "Đây cũng là lời nói đùa sao?"
"Không phải.” Tạ Vãn U cười híp mắt: "Lần này không phải trò đùa."
Phong Nhiên Trú dứt khoát từ chối: "Không thể."
Tạ Vãn U truy hỏi: "Thật sự không thể sao?"
Phong Nhiên Trú lùi lại một bước: "Không thể."
"Tại sao?"
"Không có tại sao."
"Ít nhất cũng phải có một lý do để từ chối chứ.” Tạ Vãn U khoan tay nhìn hắn: "Là thấy ta có chỗ nào không vừa mắt ngươi, hay là vì lý do gì khác, nếu không thật sự làm cho người ta không cam lòng."
Phong Nhiên Trú dừng lại một chút: "Bệnh của ta, chắc ngươi biết. Nếu ngay từ đầu đã biết không có kết quả, thì đừng nên bắt đầu." Phong Nhiên Trú nói: "Đó là toàn bộ lý do."
Nói xong, hắn quay người bước ra ngoài.
Tạ Vãn U quay lưng lại ngồi xuống bên hồ, lúc hắn sắp bước ra khỏi cửa, nàng nói: "Đời người ngắn ngủi, ta thấy thay vì lo lắng về những chuyện trong tương lai, thì cứ tận hưởng khoảnh khắc hiện tại, dù chỉ là một ngày... Nếu ngươi thay đổi ý định, cứ nói với ta."
Phong Nhiên Trú dừng bước, ra khỏi cửa.
Tạ Vãn U nhìn mặt hồ lăn tăn, thở dài, lẩm bẩm: "Hóa ra là tâm lý có vấn đề."
Những lời Phong Nhiên Trú nói cũng rất có lý, nhưng sau khi trải qua chuyện xuyên không này, Tạ Vãn U cảm thấy chuyện tương lai nào có thể nói trước được, chuyện gì kỳ quặc cũng có thể xảy ra, thay vì lo lắng tính toán tương lai, thì cứ trân trọng hiện tại đã.
Ai biết được ngày mai có bất ngờ gì xảy ra.
Nhưng với tình trạng của Phong Nhiên Trú, hiển nhiên là không thể nói rõ ràng trong một sớm một chiều, Tạ Vãn U nghĩ thôi vậy, cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên, dù sao thì hắn còn phải nhờ sư tôn chữa bệnh, trong thời gian ngắn sẽ không thể trốn thoát.
...
Bên kia, Bích Tiêu Đan Tông cũng chìm vào màn đêm yên tĩnh.
Huyền Du Đạo Nhân đang kiểm kê quà tặng mà các tông phái gửi đến nịnh bợ ông ta trong kho, bóng đen lại xuất hiện.
Huyền Du Đạo Nhân không buồn ngẩng đầu lên: "Thế nào, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Rốt cuộc có thể giết được Tông chủ Thiên Nguyên không?"
Bóng đen: "... Thưa đại sư, tạm thời chúng ta không thể đồng ý yêu cầu này, có thể đổi một yêu cầu khác không?"
Huyền Du Đạo Nhân cũng không làm khó nó, miễn cưỡng đổi một điều kiện: "Được rồi, ngoài Tông chủ Thiên Nguyên, bản tọa cũng có thù với Ma Tôn, chỉ cần các ngươi giúp bản tọa giết Ma Tôn, cho bản tọa ngồi vào vị trí Ma Vực Chí Tôn, bản tọa sẽ lập tức gia nhập các ngươi, thế nào?"
Bóng đen: "Cái này e là cũng không được..."
Huyền Du Đạo Nhân thay đổi sắc mặt: "Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, các ngươi là thế lực phế vật gì vậy! Còn muốn bản tọa gia nhập? Bản tọa nói cho các ngươi biết, các ngươi hoặc là giết Ma Tôn cho bản tọa, hoặc là giết Tông chủ Thiên Nguyên, nếu không thì đừng hòng!"
Bóng đen nghe vậy, lập tức xuất hiện sát khí: "Đại sư, thật sự không còn đường lui sao?"
Huyền Du Đạo Nhân phất tay: "Cút cút cút, bản tọa đang bận, không muốn nói chuyện với phế vật."
Ngay khi câu nói này vừa dứt, bóng đen hung hăng xông tới, lao về phía Huyền Du Đạo Nhân.
Chỉ là nó mới lao ra nửa đường, đã bị một ngọn lửa đỏ rực thiêu đốt.
Bóng đen lăn lộn gào thét, Huyền Du Đạo Nhân khoan tay đứng sang một bên, tấm tắc khen ngợi: "Ngọn lửa này thật hữu dụng, quả nhiên là ngọn lửa cao cấp."
Tông chủ Thiên Nguyên đã có thù với ông ta, sao ông ta có thể không đoán được suy nghĩ lôi kéo không được thì phá của Tông chủ Thiên Nguyên chứ?
Tạ Vãn U đã sớm hỏi Phong Nhiên Trú, tìm được cách đối phó với loại bóng đen này - trực tiếp dùng ngọn lửa của thần thú để đốt cháy.
Ngọn lửa của thần thú tự mang khí chính trực, điềm lành, Phong Nhiên Trú rơi vào ma đạo, khí chính trực trong ngọn lửa đã mất, nhưng trong ngọn lửa của Tạ Chước Tinh vẫn còn.
Ngọn lửa mà Huyền Du Đạo Nhân sử dụng chính là ngọn lửa nhỏ mà Tạ Chước Tinh phun ra, được bảo quản trong một chiếc bình sứ nhỏ đặc biệt, khi cần chỉ cần ném ra là được.
Bóng đen cứ thế bị thiêu thành tro bụi, gió thổi qua, không còn sót lại gì.
Huyền Du Đạo Nhân đi đến bên cửa sổ, trận pháp hộ sơn của Bích Tiêu Đan Tông cũng đóng lại.
Huyền Du Đạo Nhân phi một tiếng ra ngoài cửa sổ: "Kỳ Nguyên Cảnh, sớm muộn gì ngươi cũng phải chịu báo ứng!"
—
Sau Đại hội giảng đạo, các môn phái lần lượt rời đi, Bích Tiêu Đan Tông lại một lần nữa trở về với sự yên bình.
Do Huyền Du Đạo Nhân trong ba ngày Đại hội giảng đạo không gây chuyện, dư luận giới tu chân đối với Huyền Du Đạo Nhân cũng dần dần chuyển biến theo hướng tốt.
Cùng ngày, chuyện Huyền Du Đạo Nhân nhận đồ đệ là tiểu đệ tử tuổi nhỏ nhất của Tông chủ Bích Tiêu cũng được truyền ra.
Trước Tạ Vãn U, giới tu chân chưa từng xuất hiện một thiên tài Luyện đan sư thăng bốn cấp trong vòng nửa năm, chuyện này vừa xảy ra, chỉ sau một đêm đã trở thành đề tài bàn tán của các tu sĩ sau giờ ăn tối.
Trong một quán trà nào đó của một thị trấn, một tu sĩ đang ngồi uống trà bàn luận rôm rả về chuyện này:
"Đều nói Bích Tiêu Đan Tông sắp sụp đổ, bây giờ thì nhìn lại đi? Không chỉ có Quỷ Thủ Độc Y trấn giữ, mà tiểu đệ tử của Tông chủ Bích Tiêu cũng rất có triển vọng, không chừng chính là thiên tài Luyện đan sư Thiên cấp thứ tư trong tương lai, đến lúc đó, Bích Tiêu đánh bại Thiên Nguyên chẳng phải là chuyện dễ dàng sao?"