Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 359

Chương 359 -
Chương 359 -

Tạ Vãn U vừa đến, Ma cung này đâu đâu cũng là hơi thở mà nàng để lại.

Tạ Vãn U có từ bỏ hay không, Phong Nhiên Trú không biết.

Hắn chỉ biết, lòng hắn lại loạn rồi.

Hắn chống lại hơi thở của Tạ Vãn U, giống như chống lại một loại thuật pháp vô hình vô ảnh, nhưng chúng len lỏi khắp nơi, đang dần dần xâm chiếm tâm trí hắn như nước ấm nấu ếch vậy.

Phong Nhiên Trú có thể nhận ra, một khi hắn khuất phục trước thuật pháp này, hắn sẽ trở thành một dạng người khác hoàn toàn. Cảm giác không thể kiểm soát này đã khiến hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm thoang thoảng.

Nhưng nếu bắt hắn không để cho Tạ Vãn U vào Ma cung thì hắn cũng không làm được.

Lòng dạ rối bời, Phong Nhiên Trú khó chịu nhắm mắt lại, định chợp mắt một lát, mượn chuyện này để đè nén cơn bực bội không biết từ đâu tới.

Ngọn lửa vẫn đang cháy bùng bùng.

Trong nhiệt độ cao ngút trời này, có người từ từ tiến đến gần hắn.

Phong Nhiên Trú đột nhiên mở mắt ra, thấy Tạ Vãn U đang đứng bên cạnh mình, đôi mắt xinh đẹp vì cười mà cong lên nhìn hắn, khuôn mặt tuyệt trần trắng ngần ẩn hiện dưới ánh lửa đỏ rực, như thể phủ một lớp hào quang mơ hồ, mái tóc đen như thác nước xõa xuống trước người, chiếc cổ trắng ngần thoắt ẩn thoắt hiện.

Không kịp trở tay, hơi thở của Phong Nhiên Trú hơi loạn, có phần bối rối hỏi: "Ngươi... sao lại ở đây?"

Vị trí phòng luyện khí chỉ có mình hắn biết, sao Tạ Vãn U tìm được…

Tạ Vãn U cong khóe miệng mỉm cười: "Ta ở đây, vì ngươi đang nghĩ đến ta."

Phong Nhiên Trú quay mặt đi, nhàn nhạt phủ nhận: "Không có."

Tạ Vãn U không nói gì, chỉ đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve nốt ruồi nhỏ dưới môi hắn, trên mặt vẫn mang nụ cười khó hiểu.

Phong Nhiên Trú nuốt nước bọt, hơi nhíu mày, đưa tay ấn vào cổ tay Tạ Vãn U, đúng lúc chuẩn bị kéo tay nàng xuống, hắn đột nhiên do dự.

Trong khoảnh khắc hắn do dự, Tạ Vãn U bất chấp tất cả nghiêng người tới, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi hắn, sau đó đưa tay kia luồng vào mái tóc bạc của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve.

Phong Nhiên Trú vẫn ấn tay nàng, cả người đều ngây ra, hắn nhìn thấy hàng mi run rẩy của Tạ Vãn U, như bị ma ám, hắn không đẩy nàng ra.

Dần dần, nụ hôn này đã thay đổi hương vị.

Tối nay Tạ Vãn U có vẻ đặc biệt táo bạo và buông thả.

Nàng dần dần ôm lấy cổ Phong Nhiên Trú, sau đó áp sát vào người hắn, ngồi lên đùi hắn, hôn lên khóe môi hắn, sau đó chuyển sang vành tai hắn, cười khúc khích nói: "Ngươi nóng quá."

Dây thần kinh căng thẳng của Phong Nhiên Trú như đột nhiên đứt đoạn, cánh tay ôm lấy vòng eo nàng đột nhiên siết chặt lại.

Tạ Vãn U không cảm thấy nguy hiểm, còn cười bên tai hắn hỏi: "Ngươi không muốn hôn ta sao?"

Như bị mê hoặc, Phong Nhiên Trú từ từ cúi đầu xuống.

Ngay khi sắp chạm vào môi nàng, Phong Nhiên Trú đột nhiên cảm thấy lòng mình trống rỗng, hắn đột ngột mở mắt ra, Tạ Vãn U vừa nãy đã biến mất như ảo ảnh, trong phòng luyện khí vẫn chỉ có một mình hắn.

Phong Nhiên Trú vô thức nhéo nhéo ngón tay, cảm giác hư ảo đang dần dần rút đi như thủy triều, sau khi phát hiện mọi chuyện chỉ là mơ, sắc mặt Phong Nhiên Trú trở nên vô cùng khó coi.

Hắn không muốn thừa nhận giấc mơ vừa rồi đại diện cho điều gì, chỉ quy cho ảnh hưởng của dấu ấn.

Chắc chắn là vì hắn đang trong thời kỳ sinh sản, và trên người Tạ Vãn U vẫn còn dấu ấn của hắn, cho nên mới…

Phong Nhiên Trú hít sâu một hơi, đứng dậy đi đến trước lò luyện khí, chống vào mép lò, đè nén ngọn lửa bùng lên trong lòng.

Chỉ vì dấu ấn đó thôi, Phong Nhiên Trú bình tĩnh nghĩ, chỉ cần hắn đối mặt một cách bình tĩnh, nhất định có thể vượt qua sự cám dỗ nông cạn này.

Nhưng mọi chuyện không như ý muốn, mỗi ngày sau đó, chỉ cần Phong Nhiên Trú ngủ, hắn đều mơ thấy Tạ Vãn U.

Tệ hơn nữa là... Phong Nhiên Trú cảm thấy Tạ Vãn U chắc chắn đã đầu độc mình.

Nếu không thì mỗi đêm khi Tạ Vãn U không đến Ma cung, hắn lại trở nên nghi thần nghi quỷ bất thường.

Cũng sẽ không trở nên bồn chồn sau khi hơi thở của Tạ Vãn U biến mất.

Nghiện rồi.

Phong Nhiên Trú nghĩ, hắn trông chẳng khác gì người nghiện.

Lại một lần nữa tỉnh dậy từ cơn mơ, nhìn thấy phòng luyện khí trống rỗng, cuối cùng Phong Nhiên Trú ccảm thấy không thể chịu đựng được nữa.

Rõ ràng là hắn trốn tránh Tạ Vãn U, tại sao người đầu tiên không thể chịu đựng được lại là hắn?

Phong Nhiên Trú hít thở sâu, nhắm mắt lại.

Đã mười ba ngày trôi qua kể từ lần cuối hắn gặp Tạ Vãn U.

Mấy ngày nay Tạ Vãn U không đến tìm hắn nữa, hẳn là đã lâu như vậy rồi, chắc hẳn nàng cũng đã quên hắn, Phong Nhiên Trú nghĩ vậy, nhìn vào khóa trường mệnh đã trở nên tinh xảo trong ngọn lửa, cúi đầu mím môi.

Nếu kế hoạch đã thành công rồi, đợi khóa trường mệnh luyện xong, hắn đi gặp Tạ Vãn U một lần cũng chẳng sao.

...

Ngày thứ mười lăm Phong Nhiên đi luyện khóa trường mệnh, tuyết bắt đầu rơi xuống Bích Tiêu Đan Tông.

Tuyết rơi vào lúc hoàng hôn, nhưng Tạ Vãn U lại chẳng có tâm trạng ngắm cảnh, nàng đang điên cuồng cứu vớt những thảo dược trong linh điền của mình.

Trận tuyết này rơi xuống không báo trước, lúc đầu Tạ Vãn U đang thu mình trong phòng đọc sách, mãi đến khi đứa bé nhà nàng đang chơi bên ngoài hoảng hốt bay vào, nói với nàng bên ngoài tuyết rơi, nàng mới biết chuyện này.

Tạ Chước Tinh cũng biết thảo dược của nương không chịu được rét, thấy tuyết rơi liền lập tức báo cho Tạ Vãn U biết.

Tạ Vãn U nghe xong, lập tức vứt sách sang một bên, sau khi truyền tin cho Lạc Như Hi, hai mẹ con đều hoảng hốt chạy ra linh điển.

Trong lúc Tạ Vãn U đang cứu thảo dược, tuyết rơi ngày một dày, nhẹ nhàng rơi xuống mái tóc Tạ Vãn U, Tạ Vãn U bận cứu thảo dược, không có thời gian che ô, tuy Tạ Chước Tinh không sợ lạnh nhưng nó sợ nương lạnh, chẳng qua Tạ Chước Tinh còn chưa có tay, đành phải nằm trên đầu Tạ Vãn U, dang rộng đôi cánh hết cỡ, che chắn gió tuyết cho Tạ Vãn U.

Bình Luận (0)
Comment