Tiểu Bạch thu móng lại, cuộn tròn trong lòng Tạ Vãn U, hít hà mùi hương trên người nàng, đôi mắt rưng rưng.
Thì ra ấm áp hơn cả những gì nó tưởng tượng...
Tiểu Bạch thầm nghĩ, nó chỉ nói dối một lần này thôi, hẳn là không phải đứa trẻ hư đi? Thần tiên trên trời cũng sẽ không trách nó đâu.
Nghĩ vậy, nó thở phào nhẹ nhõm, mãn nguyện nép sát vào lòng Tạ Vãn U, nhẹ nhàng cọ một cái.
Tạ Vãn U bị cọ đến ngứa ngáy, xoa lsống lưng gầy guộc của Tiểu Bạch, nhẹ giọng nói: "Tiểu Bạch, đợi khi nương kiếm đủ tiền, chúng ta rời khỏi đây nhé?"
Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng chạm vào cằm Tạ Vãn U: "Đi chỗ nào vậy ạ? Sẽ mang Tiểu Bạch đi theo chứ?"
Tạ Vãn U cười nói: "Tất nhiên là mang Tiểu Bạch theo rồi, nương sẽ không bỏ con lại đâu, còn về nơi chúng ta sẽ đến... có lẽ là Bích Tiêu Đan Tông."
Lúc Tạ Vãn U nói chuyện với người khác, tuy Tiểu Bạch không hiểu lắm nhưng sẽ cố gắng nhớ những gì người bên ngoài nói. Nó còn nhớ Bích Tiêu Đan Tông, đối với nơi xa lạ này, nó vừa háo hức vừa sợ hãi: "Nương đã từng đến đó chưa?"
Tạ Vãn U: "Nương chưa từng đến đó, nhưng nương nghĩ, chắc chắn nơi đó tốt hơn cái chốn tồi tàn này, Tiểu Bạch có muốn cùng nương đến Bích Tiêu Đan Tông thám hiểm không?"
Thám hiểm! Bản tính hiếu động của trẻ con nhanh chóng lấn át những cảm xúc tiêu cực khác, Tiểu Bạch gật đầu thật mạnh: "Tiểu Bạch muốn đi!"
Nó lại hỏi: "Vậy, khi nào chúng ta kiếm đủ tiền ạ? Nếu Tiểu Bạch đi hái cỏ thật sớm mỗi ngày thì mất bao lâu?"
Tạ Vãn U chạm nhẹ cái đầu nhỏ của nó, nói: "Không cần Tiểu Bạch dậy sớm hái linh thảo nữa, sau này nương sẽ đi học luyện đan, học xong thì có thể kiếm được rất nhiều đồng tiền tròn tròn."
Tiểu Bạch nghiêng đầu: "?"
Thuật ngữ luyện đan một lần nữa đụng đến vùng kiến thức mù mờ của Tiểu Bạch.
Nhưng Tiểu Bạch biết nương lại có cách kiếm tiền mới, trong lòng không khỏi cũng mong chờ.
Hai mẹ con trò chuyện một lúc, Tiểu Bạch dần buồn ngủ, chẳng mấy chốc đã phát ra tiếng thở đều đều.
Tạ Vãn U hôn nhẹ lên chóp tai Tiểu Bạch, khẽ nói: "Chúc ngủ ngon, bé con."
Ngoài cửa mưa gió dữ dội, trong căn phòng nhỏ tồi tàn, Tạ Vãn U và Tiểu Bạch nương tựa vào nhau, cả phòng yên tĩnh.
Ngày hôm sau, Tạ Vãn U bị tiếng mở khóa leng keng ở cửa đánh thức.
Cuối cùng Tạ gia cũng nhớ đến nàng rồi.
Tạ Vãn U giấu Tiểu Bạch vừa tỉnh dậy ra sau lưng, lạnh lùng nhìn Vương bà tử mặt mũi khắc nghiệt bước vào cửa, ném một chậu cháo lạnh lẽo xuống bàn, liếc nhìn Tạ Vãn U, chua ngoa nói: "Chao ôi, đã bao nhiêu ngày rồi, thế mà vẫn còn mạnh khỏe như vậy, đúng là người tu đạo trước đây, không giống như những người bình thường như chúng ta."
Tạ Vãn U không lộ ra vẻ bị làm nhục và phẫn uất giống như Vương bà tử dự đoán, chỉ lặng lẽ nhìn bà ta, Vương bà tử không hiểu sao, bị ánh mắt đó nhìn đến lạnh cả người.
*