Nhất thời Yến Minh Thù cũng luống cuống tay chân, lúng túng đặt kiếm xuống, học theo sư tỷ, ngồi xuống chỗ xa nhất.
Dung Tri Vi hỏi: "Thế nào?"
Yến Minh Thù mím môi: "Sư tôn nói, đợi sư muội tỉnh, chúng ta phải đưa muội ấy đến tông từ."
Tông từ? Sao sư tôn lại muốn bọn họ đưa tiểu sư muội đến đó ngay lập tức?
Dung Tri Vi khựng lại, do dự gật đầu.
Yến Minh Thù quay sang nhìn đứa nhỏ đang trốn dưới chăn lén lút nhìn mình, lục lọi túi càn khôn của mình, lấy ra một miếng thịt khô, thử giơ ra trước mặt nó: "Đây là thịt khô, ngon lắm, con có muốn ăn không?"
Tạ Chước Tinh vẫn lắc đầu: "Cám ơn thúc thúc, thúc thúc cứ ăn đi."
"Nó không ăn thịt khô, có phải là chưa mọc răng không?" Yến Minh Thù khá thất vọng.
Dung Tri Vi cũng hơi nghi ngờ Tiểu Bạch chưa mọc răng, trách móc: "Thịt khô ở đâu ra? Nó đâu nhai nổi, không có sữa à?"
Yến Minh Thù: "... Sư tỷ, sư tỷ quên rồi à, cả tông chúng ta đều đã ích cốc, thịt khô này là ta tìm khắp nơi mới có đấy."
Dung Tri Vi nghe xong, cũng im lặng một lúc: "Sư đệ, sư tỷ trách nhầm đệ rồi."
"..."
Giữa bầu không khí yên lặng đến kỳ lạ, mí mắt Tạ Vãn U khẽ động, cuối cùng cũng tỉnh.
Tạ Chước Tinh không còn sợ hãi nữa, vui vẻ dụi vào cổ nàng, đuôi vẫy loạn xạ: "Nương ơi!"
Tay Tạ Vãn U vẫn còn hơi tê, cố gắng giơ tay lên, xoa đầu nhỏ của nó: "Nương không sao rồi, vừa rồi chắc con sợ lắm đúng không?"
Tạ Chước Tinh nghe xong thì không nhịn được nữa, mắt đỏ hoe liếm má nàng, lại dùng mũi ướt át cọ cọ nàng.
Tạ Vãn U đau lòng hôn lên tai nó, sau đó chống tay ngồi dậy.
Dung Tri Vi và Yến Minh Thù thấy vậy, vô thức đứng dậy, đều định tiến đến đỡ nàng, đưa tay ra được nửa chừng, thấy ánh mắt Tạ Vãn U liếc qua, lại rụt rè rụt tay về.
Dung Tri Vi cứng đờ nói: "Sư muội... bây giờ cảm thấy thế nào rồi?"
Yến Minh Thù cũng cứng đờ đứng đó, ngơ ngác nhìn nàng.
Tạ Vãn U đã ngồi dậy rồi, thấy hai người họ rụt tay lại, cũng hơi ngượng ngùng.
Trước kia, nguyên chủ từng làm không ít chuyện ngán chân cho đại sư tỷ Dung Tri Vi này, lại còn quyến rũ nhị sư huynh Yến Minh Thù, khiến nàng bây giờ đối mặt trực diện với hai người này, có cảm giác muốn đào đất chui xuống.
Chỉ với những chuyện mà nguyên chủ đã làm trước đây, may mà Dung Tri Vi và Yến Minh Thù độ lượng không so đo, mới cứu nàng ở động Thiên Tơ.
Tạ Vãn U thở dài, cuối cùng cũng nói lời cảm ơn: "Ta không sao rồi, đa tạ đại sư tỷ và nhị sư huynh đã cứu ta ở bí cảnh."
Không ngờ nàng vừa nói vậy, Dung Tri Vi và Yến Minh Thù đều như trông thấy quỷ, mặc dù biểu cảm không thay đổi nhiều, nhưng trong mắt thoáng chốc lộ ra vẻ kinh ngạc không thể tin nổi.
Tiểu sư muội xấu tính của bọn họ, thế mà lại cảm ơn bọn họ!
Tạ Vãn U ôm Tiểu Bạch, cũng hơi rụt rè: "... Có vấn đề gì sao?"
Dung Tri Vi mím môi, xúc động nói: "Sư muội, những năm qua muội ở bên ngoài... nhất định đã phải chịu rất nhiều khổ sở?" Nếu không sao đột nhiên lại hiểu chuyện, lại khách sáo như vậy?
Yến Minh Thù cũng thấy cổ họng nghẹn lại, đưa miếng thịt khô trong tay ra, miệng lẩm bẩm: "Đúng vậy, gầy thành thế này rồi, ăn đi, đây là thịt khô, ngon lắm."
Tạ Vãn U nhìn chằm chằm miếng thịt khô đưa trước mặt, im lặng.
Nàng không hiểu sao lại thấy, hai người này giống như thấy con mèo xấu tính nhà mình bỏ đi hoang mấy năm, không dễ dàng gì mới về, phát hiện mèo đói và gầy đi, thấy thương quá, liền không màng đến chuyện cũ mà tha thứ cho mèo.
Tuy Dung Tri Vi và Yến Minh Thù là người lạnh lùng, nhưng suy nghĩ lại rất thuần khiết, chắc là tưởng nàng ở bên ngoài chịu nhiều ấm ức, phải lang thang khắp nơi, đến cả thịt khô cũng không ăn nổi.
Thật không đến nỗi như vậy!
Tạ Vãn U vừa buồn cười vừa bất lực, liền từ chối: "Không cần... ta không đói."
Nàng vừa nói, vừa thò chân xuống giường, vừa cười trừ nói: "Đã giải được độc rồi, nếu không còn chuyện gì khác, ta xin phép đi trước."
Yến Minh Thù sửng sốt, lên tiếng hỏi: "Sư muội, muội định đi đâu? Không ở lại Huyền Thương Kiếm Tông sao?"
Tạ Vãn U : "?"
Cái gì gọi là không ở lại Huyền Thương Kiếm Tông là sao?
Tạ Vãn U định hỏi, quay đầu lại, thì toàn cảnh căn phòng hiện ra trước mắt nàng.
Tạ Vãn U sững sờ.
Này, căn phòng này sao lại giống hệt căn phòng của nàng ở Huyền Thương Kiếm Tông thế này!
Chỉ ngủ một giấc, nàng đã đến Huyền Thương Kiếm Tông rồi sao!
Tạ Vãn U như bị sét đánh, chân định bước xuống đất liền cứng đờ.
Nàng liếc nhìn đồ đạc xung quanh, vẫn có chút không dám tin, run rẩy hỏi: "Hai người... sao lại đưa ta về Huyền Thương Kiếm Tông?"
Yến Minh Thù thấy vậy, tưởng tiểu sư muội không muốn quay về Huyền Thương Kiếm Tông, ánh mắt không khỏi tối sầm lại, nhưng vẫn mở lời giải thích: "Độc của nhện vương rất mạnh, chúng ta sợ y quán bên ngoài không thể giải độc hết cho muội, vừa khéo Huyền Thương Kiếm Tông cách bí cảnh Nguyên Không không xa, nên mới đưa muội về tông môn, nhờ sư bá Huyền Minh chữa trị cho muội."
Tạ Vãn U nghẹn họng: "Sư bá Huyền Minh biết ta trở về, vậy thì sư, sư tôn..."
Dung Tri Vi và Yến Minh Thù đột nhiên nghe tiểu sư muội hỏi về sư tôn, trong lòng cả hai đều giật thót.
Năm đó tiểu sư muội và sư tôn xảy ra chuyện lớn như vậy, suýt nữa thì trở mặt thành thù, bọn họ không biết tiểu sư muội đã bỏ qua chuyện trước đây hay chưa, chỉ thấy đây là một chủ đề vô cùng nhạy cảm.
May là nhìn sắc mặt tiểu sư muội, ngoài chút sợ hãi thoáng qua, không có chút tức giận và hận thù nào, cả hai mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu sư muội và sư tôn đều là những người cố chấp, hiện giờ sư tôn đã mềm mỏng hơn, nếu tiểu sư muội vẫn còn giận dỗi, lát nữa gặp mặt, mối quan hệ sư đồ vốn đã rạn nứt e là càng không thể hàn gắn được.