Miệng Tạ Vãn U giật giật, đây chẳng phải là câu hỏi chết người sao?
Sao Phong Nhiên Trú lại đột nhiên nghĩ đến chuyện hỏi nàng thế này.
Nghĩ một lúc, nàng vẫn thành thật trả lời: "Ừm... em đã từng thích một vài người."
Thấy Phong Nhiên Trú đúng là nhíu mày, nàng nhẹ ho một tiếng: "Nhưng chỉ là thích đơn phương thôi, chưa từng ở bên ai cả, đến bây giờ thì chẳng còn cảm giác gì nữa rồi."
Sắc mặt Phong Nhiên Trú hơi dịu lại: "Thật không?"
Tạ Vãn U chỉ thiếu điều giơ tay lên trời thề độc: "Thật mà! Hơn nữa dù ta có là tra nữ đi chăng nữa thì cũng không dám tra với Ma Tôn đại nhân như chàng đâu! Làm thế khác gì tự tìm đường chết chứ?"
Phong Nhiên Trú: "Tra nữ là có ý gì?"
Tạ Vãn U ngượng ngùng giải thích: "Là ý nói đội mũ xanh cho chàng đó."
"..." Phong Nhiên Trú hít một hơi thật sâu, suýt chút nữa thì tức đến bật cười: “Nàng không dám tra với ta, là vì sợ bị ta giết đúng không?"
Tạ Vãn U thăm dò hỏi: "Vậy nếu ta tra với chàng, chàng sẽ làm gì?"
Phong Nhiên Trú không biểu cảm nói: "Giết chết."
"..." Đó, không phải cũng có kết quả như vậy sao.
Tạ Vãn U tự cho mình hiểu khá rõ về Phong Nhiên Trú, hắn tuyệt đối sẽ không chấp nhận sự phản bội, với bản tính hung tàn của hắn, đối xử với kẻ phản bội cũng tuyệt đối sẽ không nương tay.
Khả năng lớn nhất chính là giết chết.
Nhưng Tạ Vãn U lại không hiểu sao lại không sợ hãi, thậm chí còn hứng thú truy hỏi: "Ngoài giết chết, còn có khả năng thứ hai nào không?"
"Nàng còn muốn khả năng gì nữa?" Phong Nhiên Trú liếc nàng, vô tình nói: "Ta tuyệt đối không thể tha thứ cho nàng, để mặc nàng tiếp tục ở bên ngoài ăn chơi trác táng."
"Không phải ý đó." Tạ Vãn U cười không ngừng, ám chỉ: "Là cái loại để ta sống không bằng chết, chàng hiểu không?"
Phong Nhiên Trú: "..."
Hắn không hiểu.
Sao lại có người không những không sợ chết, còn chủ động nói với hắn về hình phạt khác.
Hơn nữa nhìn sắc mặt của Tạ Vãn U, hình phạt "sống không bằng chết" kia của nàng hình như cũng không đứng đắn lắm.
Trong lòng Phong Nhiên Trú rất khó hiểu, hắn rất muốn hiểu hình phạt mà Tạ Vãn U nói, nhưng trực giác nói cho hắn cách này không thích hợp cho trẻ nhỏ, nên không mở miệng hỏi: "Tiểu Bạch còn ở đây, tối nói tiếp."
Tạ Chước Tinh ngẩn ra, không phục tiến tới: "Sao Tiểu Bạch ở đây thì không thể nói? Tiểu Bạch cũng muốn nghe!"
Phong Nhiên Trú cố ý chọc tức nó: "Không cho con nghe."
Hồ ly thúc thúc thật là đáng ghét!
Tạ Chước Tinh tức giận dựng tai, sau đó quay đầu nhìn Tạ Vãn U đầy mong đợi.
Tạ Vãn U khẽ ho một tiếng, xoa xoa đầu nhỏ của nó: "Đây là chuyện người lớn có thể nghe, trẻ con không thể nghe."
Tạ Chước Tinh bị xoa đến híp mắt: "Vậy Tiểu Bạch lớn lên có thể nghe không?"
Tạ Vãn U hơi nóng mặt, mơ hồ đáp một tiếng.
Bên kia, Phong Nhiên Trú đã vào tiểu viện của Tạ Vãn U, Tạ Vãn U nhân cơ hội chuyển chủ đề: "Sao chàng lại đến đây?"
Phong Nhiên Trú khôi phục vẻ nghiêm túc: "Nàng có muốn lấy thứ gì không, ngày khác ta giúp nàng đưa đến Huyền Thương Kiếm Tông."
Tạ Vãn U kinh ngạc: "Không phải chàng không vào được Huyền Thương Kiếm Tông sao?"
Phong Nhiên Trú thong thả nói: "Tuy người không vào được, nhưng đồ vật thì có cách đưa vào."
Tạ Vãn U mới gật đầu, sau đó tự nhiên chỉ huy Phong Nhiên Trú đi lấy những thứ mình muốn mang theo.
Nàng còn rất nhiều sách y thuật điển tịch chưa đọc hết ở Bích Tiêu Đan Tông, đang lo không biết làm thế nào để tiếp tục đọc, thì Phong Nhiên Trú đã đưa cho nàng cách giải quyết.
Lúc Phong Nhiên Trú đang giúp nàng đóng gói sách y điển tịch, đột nhiên có một quyển sách rơi ra từ khe hở giữa hai quyển sách, Phong Nhiên Trú nhặt lên nhìn, phát hiện bìa sách lại là trang trắng, lông mày hắn hơi nhướng lên, định lật trang bìa, xem đây là quyển sách gì.
Bên kia, Tạ Vãn U liếc thấy bìa sách thì nhận ra chuyện không ổn: "Chờ đã, đừng —--"
Đáng tiếc nàng lên tiếng quá muộn, Phong Nhiên Trú đã lật bìa sách, nhìn thấy một hàng chữ tên sách cực kỳ hoa mỹ - [Cả ngày lẫn đêm với Thiếu chủ Yêu tộc]”
"..."
Phong Nhiên Trú ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp, lặp lại tên sách một lần nữa: "Cả ngày lẫn đêm với Thiếu chủ Yêu tộc? Đây là tiểu thuyết?"
Tạ Vãn U xấu hổ che mặt.
Sao lại để hắn nhìn thấy quyển sách này chứ...
Đây chính là một quyển sách... rất có màu sắc.
Lúc Lạc Như Hi mới đưa quyển sách lộ liễu này cho nàng, nàng cũng từng nghĩ đây chỉ là một quyển tiểu thuyết tình yêu bình thường, kết quả càng đọc càng thấy chấn động trước mức độ cởi mở của giới tu chân.
Rõ ràng tác giả của tiểu thuyết rất am hiểu chuyện nam nữ, miêu tả vô cùng chân thực, dụng cụ kỳ diệu phong phú hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của Tạ Vãn U, thậm chí Tạ Vãn U còn từng nghi ngờ tác giả của quyển sách này là đệ tử của Hợp Hoan tông...
Bởi vì nội dung này thật sự quá... nên mỗi lần nàng đọc đều nhân lúc Tiểu Bạch ngủ rồi, lén lút lật vài trang, ngày thường cũng giấu ở góc khuất, sợ bị người khác phát hiện, nhưng nàng tuyệt đối không ngờ, cuối cùng quyển sách này lại bị Phong Nhiên Trú lật ra!
Tạ Vãn U cố gắng bình tĩnh nói: "Chỉ là tiểu thuyết bình thường thôi, mau đặt xuống đi."
Phong Nhiên Trú nghi ngờ nhìn nàng: "Nếu chỉ là tiểu thuyết bình thường, sao mặt nàng lại đỏ như vậy?"
"..."
Phong Nhiên Trú nhìn nàng một lúc, hình như hiểu ra điều gì, lật ra xem một cái, liền khép lại, cười khẩy nói với Tạ Vãn U: "Học sinh ngoan cũng xem cái này sao?"
Tạ Vãn U... đừng cười nữa, hắn cười làm nàng muốn đào cái hố chui xuống đất rồi…
Phong Nhiên Trú thấy nàng càng lúc càng co lại, sắp biến mất khỏi màn hình rồi, cũng không trêu nàng nữa, cất riêng cuốn sách vào trong tay áo, nghiêm trang nói: "Không học hành tử tế, tịch thu."
Nhìn cuốn sách bị tịch thu ngay trước mắt, Tạ Vãn U suýt nữa thì rơi nước mắt: "Ta còn chưa đọc hết..."