Cùng với tiếng ho dần dần chậm lại của y, một dòng máu đỏ chảy ra từ kẽ tay y,từng giọt nhỏ xuống nền tuyết trắng, vô cùng chói mắt.
Tạ Vãn U nhìn chằm chằm vào vệt đỏ trên nền tuyết, cả người cứng đờ.
Độ Huyền Kiếm Tôn, ho ra máu rồi.
Một cơn dị ứng thông thường không đến mức ho ra máu, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Có phải... là bị nàng chọc tức không?
Trong lòng Tạ Vãn U tràn đầy kinh hãi và nghi ngờ, nhưng Dung Độ không có ý định giải thích, sau khi bình tĩnh lại một chút, y lấy ra một lọ sứ từ trong tay áo, đổ ra một viên thuốc, đưa vào miệng, cổ họng lăn lộn, nuốt xuống.
Tạ Vãn U có thể nhận ra, đây là thuốc chữa bệnh dị ứng.
May mắn thay, sau khi Độ Huyền Kiếm Tôn uống thuốc, không chỉ dị ứng thuyên giảm mà còn không còn tình trạng ho ra máu nữa.
Trước khi rời khỏi, Dung Độ gần như lạnh lùng nói: "Con không tu kiếm, làm sao có thể tự bảo vệ mình, cho dù con thực sự bái nhập Bích Tiêu Đan Tông... thì trước khi con có thể tự bảo vệ mình, ta sẽ không để con rời đi."
Tạ Vãn U nhìn bóng lưng cô độc rời đi của y, trong lòng có chút bất lực, cũng có chút nghi ngờ không thể nào xua tan.
Độ Huyền Kiếm Tôn vừa rồi, rốt cuộc là làm sao vậy?
…
Rời khỏi Thiên Ngoại Nhai, Dung Độ tự mình đến núi bên cạnh, bái kiến Nhị sư huynh của mình - Huyền Minh Đạo Nhân.
Huyền Minh Đạo Nhân, chính là sư bá Huyền Minh đã giải độc nhện cho Tạ Vãn U trước đó.
Thấy sư đệ tám trăm năm không nhúc nhích đột nhiên đến thăm mình, Huyền Minh Đạo Nhân cũng khá bất ngờ, mời sư đệ ngồi xuống điện của mình, đánh giá hắn một lượt, không khỏi cau mày: "Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?"
Dung Độ xoa xoa ngón tay, nhàn nhạt nói: "Không sao, vết thương cũ tái phát thôi."
Huyền Minh Đạo Nhân tính toán ngày tháng, cũng hiểu ra, thở dài nói: "Sư đệ, chuyện đã qua lâu như vậy rồi, bỏ đi thôi..."
Dung Độ không nói gì về chuyện này, mà chuyển sang hỏi: "Sư huynh, nếu có người có Băng linh căn cực phẩm, nàng có thể luyện đan không?"
Tuy Huyền Minh Đạo Nhân không có thiên phú luyện đan, nhưng về phương diện chế độc và giải độc, ông lại có hiểu biết sâu sắc, lúc rảnh rỗi, ông cũng đã tìm hiểu không ít chuyện liên quan đến luyện đan, chính vì vậy, Dung Độ mới nghĩ đến việc tìm ông xác nhận.
Huyền Minh Đạo Nhân không ngờ sư đệ vừa mở miệng đã hỏi câu hỏi kỳ lạ này, khó hiểu suy nghĩ: "Nói chung là không thể, thủy hỏa bất dung là lẽ tất nhiên, chỉ riêng Thủy linh căn cũng sẽ dập tắt linh hỏa thông thường. Đệ nghĩ xem,, một người sở hữu Băng linh căn cực phẩm muốn luyện đan thì phải tìm được dị hỏa mạnh đến mức nào mới có thể đảm bảo không dập tắt ngọn lửa và luyện ra được đan dược hoàn hảo, điều này thật quá khó khăn."
"Một mặt, phải tìm được dị hỏa cấp cao đủ mạnh, mặt khác, cũng phải có khả năng chế ngự được dị hỏa cấp cao..." Huyền Minh Đạo Nhân chật lưỡi nói: "Dù sao thì, ta chưa từng nghe thấy loại người kỳ lạ như vậy."
Dung Độ không biểu cảm nói: "Vật một thú con mới ba tuổi có thể phun ra loại lửa cấp cao như vậy không?"
Huyền Minh Đạo Nhân nghe vậy, gương mặt nghiêm nghị hiếm khi nở nụ cười, hình như bị lời nói của sư đệ chọc cho buồn cười: "Sư đệ, mới mấy ngày không gặp, đệ đã trở nên hài hước rồi đấy, sư huynh thật vui mừng."
Dung Độ: "..."
Y không nên hỏi.
Rõ ràng đây là lời nói dối tùy tiện của Tạ Vãn U.
Nàng thích nói dối, cũng không phải một hai ngày rồi.
Huyền Minh Đạo Nhân cười xong, lại đoán được người mà Dung Độ nói là "cực phẩm Băng linh căn" là ai, dù sao thì hôm qua ông mới vừa giải độc nhện cho tiểu đồ đệ mà sư đệ đã mất mà nay lại tìm được.
Huyền Minh Đạo Nhân hỏi: "Là Vãn U nói với đệ nàng có thể luyện đan?"
Dung Độ đáp: "Nàng nói nàng đã gia nhập Đan tông... Có lẽ là nàng vẫn còn tức giận với ta, nên đã bịa ra lời nói dối như vậy, lừa ta để nàng được rời đi."
Huyền Minh Đạo Nhân cũng thấy chuyện này hơi vô lý, làm gì có đệ tử Kiếm tông lại chạy đến Đan tông để luyện đan, ông chưa từng nghe nói đến chuyện này.
Huyền Minh Đạo Nhân trầm ngâm một lát: "Nếu đệ thực sự không chắc chắn, thì cứ để nàng luyện thử một lần, cũng yên tâm hơn."
Dung Độ không khỏi hơi nhíu mày: "Nàng đang đùa giỡn, sư huynh, sao huynh cũng hồ đồ theo nàng vậy."
"Đệ đang do dự, còn cố tình đến hỏi ta, chứng tỏ đệ cũng có chút dao động rồi đấy, sư đệ." Huyền Minh Đạo Nhân: "Hay là gửi thư đến Đan tông mà nàng nói để xác nhận xem thật giả thế nào."
Dung Độ cụp mắt xuống, không nói gì.
Rõ ràng là không đồng tình với phương án của ông ấy.
Huyền Minh Đạo Nhân thăm dò hỏi: "Nếu nàng thực sự là đệ tử của Đan tông, đệ định thế nào?"
Dung Độ nắm chặt ngón tay, miệng vẫn nói: "Nếu thực sự như vậy, ta cũng sẽ không để nàng quay về."
Huyền Minh Đạo Nhân kinh ngạc: "Tại sao?"
"Đan tông không thể bảo vệ được nàng."
Lúc này, Dung Độ mới lộ ra vài phần lo lắng kìm nén, y dùng ngón tay vuốt ve tà áo, đôi môi đỏ nhạt gần như mím thành một đường thẳng, lộ ra vẻ lạnh lùng cố chấp: "Kiếm đạo mới là con đường chính thống duy nhất."
Huyền Minh Đạo Nhân thầm kinh hãi trước sự cố chấp này của sư đệ, khuyên nhủ: "Ta biết đệ không muốn để nàng một lần nữa phải chịu tổn thương, nhưng dù làm sư tôn, chúng ta cũng không thể quyết định con đường sau này của đệ tử, con đường đó phải do đệ tử tự mình lựa chọn."
"Nàng đã đi sai đường một lần rồi, lúc đó, ta đã không thể ngăn cản nàng." Dung Độ lắc đầu: "Lần này, ta tuyệt đối không thể để mặc..."
Nói xong, y đứng dậy đi ra ngoài.
Huyền Minh Đạo Nhân lo lắng nhìn theo bóng lưng của sư đệ, muốn nói lại thôi.