Thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt, đã đến tối.
Lúc đang trò chuyện với Phong Nhiên Trú thông qua khóa trường mệnh, Tạ Vãn U kể lại cho hắn nghe về sự việc nhỏ xảy ra trong giờ học trận pháp.
Nhưng Phong Nhiên Trú lại chú ý đến một điểm vô cùng kỳ lạ: "Thật sự có tác dụng thôi miên sao?"
Tạ Vãn U buồn bã nói: "Hiệu quả còn hơn cả trúng phải thuốc mê."
Phong Nhiên Trú suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy lần sau khi nàng học với Huyền Hành Tử, có thể liên lạc với ta không?"
Tạ Vãn U bỗng nhiên hứng thú, tò mò chống cằm lên chiếc bút lông trong tay: "Liên lạc với chàng, chẳng lẽ chàng có cách nào giúp ta không buồn ngủ nữa sao?"
Bên kia, Phong Nhiên Trú đang đi trên hành lang tối tăm u ám trong Ma cung, ánh sáng đỏ rực từ những chiếc đèn lồng phía trên chiếu xuống người hắn, làm cho khuôn mặt tuấn mỹ của hắn trở nên quyến rũ như một con quỷ xinh đẹp. Hắn liếc nhìn nàng bằng đôi mắt dài hẹp, hơi cong khóe môi, thốt ra bốn chữ: "Tất nhiên là không."
"Vậy chàng muốn..."
Phong Nhiên Trú thản nhiên nói: "Mặc dù không thể giúp nàng, nhưng nếu hiệu quả thôi miên thực sự tốt như vậy, thì ta có thể ngủ ngon cùng Tiểu Bạch."
Tạ Vãn U: "...."
Nàng thì vật lộn trong giờ học, còn hắn chỉ nghĩ đến việc ngủ bù trong giờ học?
Có còn liêm sỉ không vậy.
Tạ Vãn U vô cùng nghi ngờ huyết mạch của Cửu Vĩ Hồ đã ảnh hưởng đến Phong Nhiên Trú, khiến hắn trở nên vô liêm sỉ như vậy.
Bị Tạ Vãn U trừng mắt nhìn một lúc, khóe môi Phong Nhiên Trú lại cong lên cao hơn.
Quá đáng lắm, Tạ Vãn U dùng chiếc bút lông trong tay đâm hắn vài cái từ xa, đâm mãi đâm mãi, lại bị khuôn mặt đẹp trai của hắn thu hút, lại gần chăm chú ngắm nhìn vẻ đẹp của hắn: "Chàng định đi đâu vậy?"
Phong Nhiên Trú khựng lại: "Phòng luyện khí."
Tạ Vãn U không khỏi tò mò hỏi: "Phòng luyện khí của chàng ở đâu? Sao trước đây ta chưa từng thấy?"
Trong khoảng thời gian Phong Nhiên Trú tránh mặt nàng, nàng đã đi khắp Ma cung, nhưng vẫn không tìm thấy vị trí của phòng luyện khí.
Vì vậy, Tạ Vãn U đoán , rất có thể phòng luyện khí của Phong Nhiên Trú ở dưới lòng đất, hoặc là được giấu bằng trận pháp.
Phong Nhiên Trú cũng không che giấu, báo một vị trí, Tạ Vãn U đối chiếu với bản đồ Ma cung trong trí nhớ, nhanh chóng phát hiện ra, nơi mà Phong Nhiên Trú nói đến chỉ là một đại điện trống rỗng.
Vì vậy, quả nhiên Phong Nhiên Trú đã dùng trận pháp để giấu phòng luyện khí của mình.
Tạ Vãn U thầm nghĩ, đột nhiên nghe thấy Phong Nhiên Trú lên tiếng: "Thật ra nàng đã từng đến đó rồi."
Tạ Vãn U không hiểu: "Cái gì?"
"Đã từng đến phòng luyện khí của ta." Phong Nhiên Trú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngạc nhiên của Tạ Vãn U: "Trong mơ của ta."
Thì ra là trong mơ, Tạ Vãn U mới hiểu ra, hứng thú hỏi: "Trong mơ của chàng, ta đến phòng luyện khí của chàng để làm gì?"
Nhưng Phong Nhiên Trú không trả lời, dưới ánh sáng chập chờn trên đầu, vẻ mặt hắn trở nên khó hiểu: "Lần sau khi nàng đến phòng luyện khí của ta, ta sẽ nói cho nàng biết."
Tạ Vãn U đã bị hắn khơi dậy trí tò mò, nhưng hắn lại cố tình không nói rõ, khiến Tạ Vãn U cảm thấy khó chịu.
Đang định hỏi tiếp, thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Có người đến, ánh mắt Tạ Vãn U lập tức trở nên nghiêm nghị, nàng dùng một tay che lại khóa trường mệnh trên cổ Tạ Chước Tinh, gỡ bỏ kết giới cách âm xung quanh, sau đó mới quay đầu hỏi: "Ai vậy?"
Ngoài cửa truyền đến giọng nói trong trẻo của Yến Minh Thù: "Là ta."
Yến Minh Thù? Hắn không phải vẫn luôn tránh xa nguyên chủ sao, sao lại đến thăm riêng vào lúc nửa đêm thế này?
Tạ Vãn U thầm nghi ngờ, khẽ nói với Phong Nhiên Trú: "Ta ra xem sao.” Rồi đi đến cửa, mở hé ra một khe, thân hình che kín cảnh tượng bên trong phòng: "Sư huynh, có việc gì sao?"
Nàng mặc một chiếc áo choàng dày màu trắng, khuôn mặt xinh đẹp trắng sứ không trang điểm, mái tóc dài đen tuyền buông xõa, rũ xuống trước ngực, nhẹ nhàng tinh khiết như một trận tuyết mùa đông, ánh mắt Yến Minh Thù lướt qua mái tóc buông xõa trước ngực nàng, không dám nhìn nhiều, cúi mắt giải thích mục đích đến của mình: "Sư tỷ nghe nói căn bản trận pháp của sư muội không tốt, nên bảo ta đưa cho sư muội một số sách trận pháp cơ bản..."
Nói xong, có chút ngượng ngùng đưa quyển sách trong tay về phía Tạ Vãn U.
Yến Minh Thù đặc biệt đến tận nơi đưa sách, tất nhiên Tạ Vãn U không tiện không nhận, đưa tay nhận ba quyển sách, Tạ Vãn U lật lật, phát hiện trên đó đã có nhiều dấu vết ghi chép.
Yến Minh Thù: "Những quyển sách này đều là của ta, năm xưa học trận pháp, ta đã ghi chép một số cảm ngộ của mình trên sách, có lẽ sẽ giúp ích cho muội."
Tạ Vãn U khép sách lại, giống như đối xử với một sư huynh bình thường, vô cùng lễ phép nói: "Đa tạ sư huynh đã đến tận đây một chuyến, đợi ta xem xong sẽ trả lại cho huynh."
Nàng hiền hòa nói xong, hoàn toàn không có vẻ gì là đang có ý đồ xấu,Yến Minh Thù đáp lại một tiếng, hơi yên tâm.
Trước khi đến, hắn đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, sợ tiểu sư muội lại có hành động gì bất thường với hắn, vì vậy từ lúc Tạ Vãn U mở cửa, hắn đã căng thẳng toàn thân.
May là tiểu sư muội đã thực sự thay đổi, biểu cảm và lời nói đều rất bình thường, cũng không có bất kỳ hành động nào vượt quá giới hạn.
Yến Minh Thù thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Như vậy xem ra, quan hệ của hắn ta và tiểu sư muội chắc là có thể trở lại bình thường rồi.
Yến Minh Thù và Tạ Vãn U cũng không có gì để hàn huyên, sách đã đưa đến, Yến Minh Thù nhanh chóng cáo từ.
Bước đi trên tuyết, cuối cùng Yến Minh Thù vẫn không nhịn được, quay đầu nhìn lại.
Cửa sổ đóng chặt, chặn lại ánh sáng ấm áp màu cam mơ hồ, bóng dáng của Tạ Vãn U cũng in trên cửa sổ, để lại một bóng hình mảnh khảnh.