Tạ Vãn U vịn lấy sừng rồng trong suốt uốn lượn trên đầu hắn, nhờ đó mà ổn định thân hình, mặc cho Bạch hổ đưa nàng nhảy nhót xuyên qua rừng, chỉ thấy vô cùng kích thích.
Rõ ràng, Phong Nhiên Trú rất quen thuộc với ngọn núi này, sau khi leo đến một độ cao nhất định, hắn liền đưa nàng đi một đoạn đường bằng phẳng, cuối cùng dừng lại bên một vách đá.
Đứng bên vách đá nhìn ra ngoài, tầm nhìn trở nên vô cùng rộng mở, xa xa là biển mây, biển rừng trúc của Huyền Thương Kiếm Tông, do nhiệt độ lạnh giá, khắp nơi đều phủ một màu tuyết trắng xóa.
Tạ Vãn U từ trên lưng Bạch hổ xuống, đứng bên vách đá nhìn về phía xa: "Cảnh đẹp ở đây thật không tệ."
Sau lưng nàng, Phong Nhiên Trú hóa thành hình người bước tới, cùng nàng nhìn về phía chân trời: "Lần đầu đến Huyền Thương Kiếm Tông, ta thích nhất là một mình ngồi ngẩn ở đây."
Tạ Vãn U quay đầu nhìn hắn, Phong Nhiên Trú hiếm khi lộ ra vẻ hoài niệm, sau khi đưa Tạ Vãn U ngồi xuống tảng đá bên vách đá, hắn kể lại chuyện cũ của mình.
"Ngày ta trốn khỏi Thần Khải, cũng là một ngày tuyết rơi như thế này."
—-
Một phần tuyết trên cây thông trượt xuống, rơi xuống đất, phát ra tiếng động không lớn không nhỏ.
Dung Độ hoàn hồn, nhìn về phía Đại sư huynh Huyền Cực Chân Nhân bước vào cửa: "Sư huynh, sao huynh lại đến đây?"
Huyền Cực Chân Nhân ngồi xuống đối diện y: "Đến xem đệ, hiện tại Ngũ sư huynh của đệ đã trở về, sao đệ vẫn còn buồn bã?"
Dung Độ thở dài: "Hắn trở về đột ngột quá, ta... luôn cảm thấy không thật."
“Không chỉ một mình đệ, ta và các sư huynh khác của đệ cũng thấy, tất cả như một giấc mộng.” Huyền Cực Chân Nhân nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hôm nay Ngũ sư huynh của đệ trở về, rất giống ngày lần đầu tiên hắn đến Huyền Thương Kiếm Tông... đều là những ngày tuyết rơi như thế này.”
Dung Độ im lặng một lúc: “Đại sư huynh, trước đây ta vẫn muốn hỏi, Ngũ sư huynh là yêu thú hệ hỏa, sao sư tôn lại nhận hắn làm đồ đệ?”
Huyền Cực Chân Nhân cười cảm thán: “Đều là duyên phận cả.”
Đối mặt với tiểu sư đệ đang bối rối, lần đầu tiên Huyền Cực Chân Nhân kể về những chuyện trước kia của Ngũ sư đệ.
“Hắn được sư tôn cứu từ tay một đám tử sĩ truy đuổi.”
Có lẽ là hơn ba trăm năm trước, Huyền Thương Lão Tổ sắp phi thăng, để bình định đại họa tà ma gây ra hạn hán, đã dẫn theo bốn đệ tử xuống núi, đúng lúc trở về tông thì đụng phải hơn trăm tên tử sĩ đang vây bắt một linh thú hình thù kỳ lạ, Huyền Thương Lão Tổ nhìn ra đám tử sĩ đó thủ đoạn tàn nhẫn, chắc chắn không phải hạng người tốt, bèn ra tay diệt trừ, cứu được linh thú đó.
Huyền Cực Chân Nhân còn nhớ lúc ấy linh thú đó bị thương rất nặng, một trong hai sừng trên đầu bị gãy, khắp người toàn là vết thương sâu hoắm, mặc dù bị thương nặng như vậy, nhưng khi họ cứu được, hung tính của linh thú đó vẫn không hề giảm đi, khi ông tiến đến xem xét vết thương của nó, còn suýt bị linh thú mắt đỏ ngầu tấn công.
Sau khi được cứu, linh thú đó không hề biểu hiện ra vẻ tin tưởng họ, mà cúi thấp người, nhe răng, toàn thân đầy máu, gầm gừ liên tục lùi về phía sau, thấy nó bị thương như vậy mà vẫn muốn bỏ chạy, cuối cùng Huyền Thương Lão Tổ đành thu nó vào trong tay áo càn khôn, mang về Huyền Thương Kiếm Tông.
Ngay khi mang về, việc đầu tiên họ nghĩ đến là chữa trị vết thương cho nó, thế nhưng linh thú bị thương nặng hình như luôn cảnh giác rất cao với tất cả mọi người, khi được thả ra, nó không màng gì chạy trốn khắp điện, vừa làm cho đại điện trở nên hỗn loạn, vừa làm cho vết thương trên người nó lại bị nứt ra, khiến máu mới chảy ra gần như rơi đầy khắp mọi nơi trong đại điện.
Huyền Cực Chân Nhân và ba sư đệ của ông cùng nhau bắt nó, thế mà không bắt được, đừng nói là bôi thuốc cho nó, bất đắc dĩ, cuối cùng Huyền Cực Chân Nhân đành phải mặt dày đi mời Huyền Thương Lão Tổ.
Huyền Thương Lão Tổ dùng tu vi sắp vượt kiếp phi thăng, cuối cùng cũng chế ngự được linh thú đó, họ mới có thể nhân cơ hội băng bó bôi thuốc cho nó.
Sau khi băng bó xong, họ hoàn toàn không dám ở lại, vội vàng lui ra ngoài, để phòng ngừa linh thú hung dữ đó bỏ trốn, tạm thời phong tỏa đại điện.
Lúc đầu, mỗi ngày nó đều cực kỳ hung dữ đập cửa, Huyền Cực Chân Nhân thấy thế này không được, bèn ngồi bên ngoài cửa nói chuyện với nó, bảo nó nằm im đừng động, dưỡng thương cho tốt, đồng thời đảm bảo khi vết thương lành sẽ thả nó ra.
Nhẫn nại nói nhiều lần, hình như nó đã hiểu, cuối cùng không còn đập cửa nữa, sau đó bọn họ vào trong thay thuốc cho nó, cuối cùng nó cũng không còn trốn tránh khắp nơi nữa, chỉ là ánh mắt nhìn bọn họ vẫn cảnh giác và hung dữ.
Bọn họ chỉ biết băng bó đơn giản, cho nó ăn đan dược cũng không có tác dụng gì lớn, thấy vết thương của linh thú mãi không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, bọn họ bàn bạc với nhau, cảm thấy không thể cứ xử lý đơn giản những vết thương đó nữa, bèn đến Đan tông đan sư.
Không ngờ khi linh thú nhìn thấy đan sư, giống như nhìn thấy kẻ thù, ban đầu tâm trạng của nó đã dần bình ổn, đan sư do Đan tông cử đến vừa đến, nó liền bộc phát hung tính, suýt nữa nuốt chửng đan sư đó.
Bọn họ vội vàng cứu đan sư, sau đó cũng không dám đi mời người của Đan tông đến nữa, sợ sẽ khiến linh thú lại rơi vào trạng thái bất an và điên cuồng.
Huyền Cực Chân Nhân cười khổ nói với Dung Độ: “Chúng ta đều không biết tại sao nó lại căm hận người của Đan tông đến vậy, sau này không còn cách nào khác, sư huynh Huyền Minh của đệ đành phải tự học y thuật, chính là để chữa thương cho nó.”
Dung Độ chưa từng nghe đến những chuyện trước kia này, không khỏi hỏi: “Sau đó thì sao?”