Hướng Quân Trạch đứng dậy, nhìn quanh bốn phía, mạnh mẽ nói: "Ma tôn!"
"..."
Lời vừa dứt, cả hội trường im phăng phắc.
Tạ Vãn U cũng cạn lời.
Những lời nhảm nhí như vậy, gã lại dám nói ra.
Mặc dù sự thật đúng là giống hệt như những gì Hướng Quân Trạch nói, nhưng Hướng Quân Trạch chẳng những không có bằng chứng, mà còn chẳng có uy tín, nói ra những lời như vậy, hoàn toàn không có ai tin.
Tất nhiên Hướng Quân Trạch biết những lời mình nói nghe giả tạo đến mức nào, gã cũng chẳng hy vọng có ai tin, chỉ nghĩ, dù sao thì kết cục của gã cũng là chết, vậy thì thà đánh cược một phen, cho dù có thể gây chia rẽ giữa Phong Nhiên Trú và Huyền Thương Kiếm Tông, gieo một hạt giống nghi ngờ trong lòng mọi người, thì gã cũng coi như đáng giá.
Gã trừng mắt nhìn Phong Nhiên Trú, hy vọng hắn có thể lộ ra vẻ mặt chột dạ.
Nhưng không có.
Phong Nhiên Trú chỉ quay đầu nhìn những người khác, vô hại hỏi ngược lại một câu: "Sư huynh, gã nói ta là Ma tôn, các ngươi có tin không?"
Huyền Cực Chân Nhân và những người khác không trả lời, nhưng vẻ mặt cạn lời đã nói lên tất cả.
Hướng Quân Trạch thấy vậy, vội vàng nói: "Hắn thật sự là Ma tôn! Ma tôn thường xuyên đeo mặt nạ, chính là để các ngươi không nhận ra hắn, hắn quay về Huyền Thương Kiếm Tông, nhất định cũng là để lấy bảo vật được phong ấn trong tông!"
"Đủ rồi!" Huyền Cực Chân Nhân lớn tuổi nhất lên tiếng, chấm dứt màn kịch này: "Kéo gã xuống, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, nhất định phải hỏi ra được chủ mưu đứng sau."
Phong Nhiên Trú cầm phù Truyền Tin mà Hướng Quân Trạch vừa phát ra, lắc lắc: "Không cần phiền phức như vậy, chỉ cần đi theo phù Truyền Tin này, còn lo không tìm ra được vị 'Đại nhân' đó sao?"
"..." Hướng Quân Trạch hoàn toàn tuyệt vọng.
Sao lại thế này.
Rõ ràng sắp thành công khơi dậy tâm ma của Độ Huyền Kiếm Tôn rồi, thế nhưng Phong Nhiên Trú và Tạ Vãn U, hai người chính là nút thắt trong lòng Độ Huyền Kiếm Tôn, lại đột nhiên xuất hiện, phá hỏng kế hoạch mà gã đã dày công chuẩn bị bao năm.
Hướng Quân Trạch vô cùng không cam lòng, còn muốn mở miệng nói thêm điều gì nữa, nhưng Huyền Minh Đạo Nhân đã không muốn nghe gã nói nhảm nữa, ra tay phong bế huyệt đạo của gã.
Đợi đến khi Hướng Quân Trạch bị lôi đi, màn kịch hay này cũng đến lúc khép lại.
Trong nháy mắt, Huyền Minh Đạo Nhân như thể già đi vài tuổi, ngồi thụp xuống ghế, tự trách: "Đều tại ta, chung đụng nhiều năm như vậy, thế mà lại không nhìn ra được dã tâm lang sói của tên tiểu tử này, dẫn sói vào nhà, hại chết Lục sư đệ."
Trong lúc Huyền Minh Đạo Nhân tự trách, Dung Độ cũng tự trách không kém.
Tiểu đồ đệ bị người ta khống chế, y không kịp thời phát hiện ra sự bất thường của nàng, ngược lại còn đuổi nàng ra khỏi Huyền Thương Kiếm Tông, khiến nàng bị người ta lừa đến Ma vực, gặp phải nhiều bất hạnh như vậy...
Y không kìm được mà nhìn về phía Tạ Vãn U, Tạ Vãn U không nhận ra ánh mắt của y, lên tiếng an ủi Huyền Minh Đạo Nhân: "Sư bá, chuyện này sao có thể trách ngài, ngài cũng bị Hướng Quân Trạch lừa gạt mà thôi."
Huyền Minh Đạo Nhân thở dài, không vì thế mà quên đi, ngẩn người một lúc, bỗng nhớ ra điều gì đó, miễn cưỡng lấy lại tinh thần hỏi: "Đúng rồi, Ngũ sư đệ, đệ vừa mới trở về, sao lại nhìn ra được Hướng Quân Trạch có vấn đề?"
Ông thực sự có chút thắc mắc, chuyện hôm nay là do Ngũ sư đệ lên kế hoạch, trước đó bọn họ không hề hay biết, sau khi bị Ngũ sư đệ triệu tập đến thì bàng hoàng không hiểu gì, thế là thấy được một màn kịch như vậy.
Nói ra thì, Ngũ sư đệ mới trở về chưa được mấy ngày, sao có thể chính xác bắt được tên phản đồ núp bên cạnh họ nhiều năm như vậy?
Đôi mắt Phong Nhiên Trú tối lại, nhìn về phía Tạ Vãn U, trong giọng nói mang theo một chút đùa cợt không dễ nhận ra: "Là Tạ sư điệp nói cho ta biết."
“Vãn U?” Huyền Minh Đạo Nhân kinh ngạc nhìn về phía Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U vừa nghe Phong Nhiên Trú gọi nàng là “sư điệt”, cả người tê liệt, nàng bình tĩnh tránh ánh mắt của Phong Nhiên Trú, ho nhẹ một tiếng: “Là thế này, hôm đó khi Kiếm tôn phát tát tâm ma, ta tình cờ đi qua Độ Sinh điện, thấy một người khả nghi, tuy ta không thấy rõ mặt người đó, nhưng Tiểu Bạch nhớ mùi của người đó."
Huyền Minh Đạo Nhân cũng không ngốc, lập tức hiểu ra điều gì: “Vậy nên hôm đó, Tiểu Bạch gặp nghịch đồ kia của ta, mới khóc dữ dội như vậy…”
Tạ Vãn U ừ một tiếng, ánh mắt lóe lên, mơ hồ nói: “Ta không biết Hướng Quân Trạch có thực sự có vấn đề hay không, bèn kể chuyện này cho Ngũ, Ngũ sư… bá, mới có chuyện hôm nay."
Huyền Minh Đạo Nhân nghe vậy, cau mày, lẩm bẩm khó hiểu: “Ngũ sư đệ, từ khi nào mà đệ thân thiết với Vãn U vậy?”
Người hỏi vô tình, người nghe có ý, Tạ Vãn U nghe được câu hỏi này, tim như muốn nhảy ra ngoài, sợ Phong Nhiên Trú nói bừa, nhưng nàng không dám vào lúc này đưa cho Phong Nhiên Trú bất kỳ ánh mắt ám chỉ nào, đành cúi mắt, điên cuồng cầu nguyện Phong Nhiên Trú có thể bình thường một chút, đừng gây chuyện ác ý nữa.
May là Phong Nhiên Trú còn chút lương tâm, chậm rãi nói: “Ta thỉnh thoảng tìm Tiểu Bạch chơi, qua lại lâu dần, có chút giao tình."
“Thì ra là vậy.” Huyền Minh Đạo Nhân gật đầu, tán thành nói: “Tiểu Bạch còn nhỏ, chơi với đệ cũng tốt, các người đều là linh thú, nó biết đâu còn có thể học được điều gì từ đệ, đối với nó mà nói, cũng là một cơ duyên."
Phong Nhiên Trú chỉ cười mà không nói: “Ta sẽ dạy nó thật tốt."
Chuyện của Hướng Quân Trạch tạm thời lắng xuống, Huyền Minh Đạo Nhân và Huyền Hành Tử phải đi sắp xếp việc thẩm vấn Hướng Quân Trạch, nhanh chóng rời đi, Huyền Cực Chân Nhân cũng đứng dậy định đi, nhưng bị Phong Nhiên Trú gọi lại: “Đại sư huynh, ta còn có chuyện muốn nói với ngươi, không biết có tiện nói chuyện riêng không?”