Trong giấc mơ, vật nhỏ vô thức phát ra tiếng rên nhỏ, sau khi ngửi thấy mùi quen thuộc, nó tin tưởng lật người trong lòng bàn tay nàng, lộ ra bụng nhỏ.
Tạ Vãn U cong khóe môi, cúi xuống hôn lên đầu nhỏ của nó, sau đó quen thuộc ngửi nhẹ, đứa bé đã uống sữa linh thú có thêm một chút đường trước khi đi ngủ, lông ấm áp mềm mại tỏa ra mùi sữa ngọt ngào.
Thật sự là quá thơm, Tạ Vãn U hít sâu vài hơi, đứng dậy nhìn đứa bé ngủ không có phòng bị, trái tim đột nhiên cảm thấy chút chua xót.
Đêm nay, nàng cùng với Phong Nhiên Trú hành động cùng nhau, sợ có chuyện gì bất ngờ, nên đã để Tiểu Bạch ở lại phòng.
Chỉ cần Tạ Vãn U nghĩ đến cảnh Tiểu Bạch một mình ở trong phòng, cô đơn chờ nàng trở về, tự mình uống sữa, tự chơi một mình, cho đến khi quá mệt mỏi, trốn vào chăn ngủ, lòng nàng trở nên đau nhói.
Nàng vuốt nhẹ ria mép của Tiểu Bạch, trong lòng tràn đầy yêu thương.
Sao lại ngoan như vậy. Tạ Vãn U đang định cúi xuống hôn đứa bé một lần nữa, bên ngoài đột nhiên truyền đến một chút động tĩnh, Tạ Vãn U đành phải đứng dậy, đi mở cửa.
Không ngoài dự đoán, người đứng sau cửa chính là Phong Nhiên Trú.
Ánh trăng như nước, rơi trên mái tóc bạc của hắn, như thể phủ lên một lớp ánh sáng mơ hồ mỏng manh, hắn đứng lưng chừng ánh trăng, đôi mắt đẹp lấp lánh bởi bóng râm rơi xuống càng trở nên sâu thẳm, đôi mắt thú màu xám xanh tỏa sáng trong ánh mắt mờ ảo, không hiểu sao lại thêm phần quyến rũ huyền bí.
Hắn liếc nhìn vào phòng, nhỏ giọng hỏi nàng: “Tiểu Bạch đã ngủ chưa?”
Rõ ràng là biết mà cứ hỏi… Ngày thường mấy giờ Tiểu Bạch ngủ, làm sao hắn không biết?
Tạ Vãn U nhìn chằm chằm vào vẻ đẹp trước mắt mất vài giây, sau đó ánh mắt đọng lại dưới môi hắn, có lẽ do không khí hơi ám muội, nàng càng nhìn càng thấy ngay cả nốt ruồi dưới môi cũng toát ra ý vị quyến rũ.
Hồ ly tinh đến quyến rũ người, Tạ Vãn U nghĩ vậy, nhường đường cho hắn, giọng điệu tự nhiên: “Tiểu Bạch đã ngủ, muốn vào xem một chút không?”
Nàng mời rồi, Phong Nhiên Trú không làm bộ làm tịch, thẳng thắn bước vào cửa.
Đến bên giường, Phong Nhiên Trú nhìn đứa bé ngủ nghiêng ngả, cười một tiếng, lợi dụng lúc đứa bé không nghe thấy, thoải mái chế giễu nó: “Con lợn nhỏ.”
Tạ Vãn U cạn lời.
May mà bây giờ Tiểu Bạch đã ngủ, nếu để nó nghe thấy câu này của Phong Nhiên Trú, ước chừng lại tức giận thành con cá nóc nhỏ.
Tạ Vãn U tạo một lớp kết giới cách âm với đứa bé, tay khoanh trước ngực nói với Phong Nhiên Trú: “Cũng đã xem Tiểu Bạch xong rồi, có thể đi được chưa?”
Phong Nhiên Trú đi đến trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng, trong mắt lóe lên một tia nguy hiểm: “Muốn ta đi như vậy sao?”
Tạ Vãn U chưa kịp trả lời, eo đột nhiên siết chặt, nàng bị ôm vào lòng Phong Nhiên Trú, hơi thở lạnh lẽo của Phong Nhiên Trú đè nặng về phía nàng.
Khi môi chạm môi, hình như có một luồng điện chạy qua, Tạ Vãn U thấp giọng rên rỉ, dưới sự chinh phục bá đạo của hắn, chỉ có thể mềm lòng mở miệng.
Phong Nhiên Trú vẫn là phong cách hôn không theo quy tắc, may mắn lần này hắn không vụng về đến mức lại cắn đau đầu lưỡi của Tạ Vãn U, nhưng Tạ Vãn U vẫn hít thở không thông, đợi đến cuối cùng tách ra, nàng đã thở hổn hển, đôi chân mềm nhũn đến mức khó có thể đứng vững.
“Sao lại yếu ớt như vậy.”
Phong Nhiên Trú nhìn chằm chằm nàng, đầu ngón tay lau nhẹ qua khóe môi nàng, dắt nàng đi vài bước, hắn ngồi xuống ghế, Tạ Vãn U bị hắn kéo đến, do quán tính ngồi xuống đùi hắn.
Tạ Vãn U dựa vào ngực Phong Nhiên Trú, cảm thấy hơi xấu hổ, muốn đứng dậy, nhưng Phong Nhiên Trú đang ôm lấy eo nàng, hạn chế cử động của nàng.
Nụ hôn nóng bỏng của Phong Nhiên Trú rơi xuống cổ nàng, dán vào động mạch cổ của nàng, khàn khàn nói: “Không phải đứng không vững sao? Đừng động.”
Tạ Vãn U băn khoăn Tiểu Bạch ngủ bên cạnh, vốn dĩ chẳng qua chỉ hôn một cái, không nghĩ đến Phong Nhiên Trú lại lớn gan như vậy.
Nàng lo lắng Tiểu Bạch sẽ tỉnh giấc giữa chừng, cả người căng thẳng, đẩy ngực Phong Nhiên Trú, không cho hắn tiếp tục: "Không được, đừng ở đây..."
Chưa dứt lời, âm cuối của nàng đã thay đổi.
Phong Nhiên Trú cắn một cái vào cổ nàng, rồi như an ủi, liếm nhẹ lên đó.
Trong lúc Tạ Vãn U thở dốc, hắn ấn cổ nàng xuống, bắt nàng cúi đầu, rồi lại cắn lấy môi nàng.
Tạ Vãn U không thể rên rỉ nổi, ngồi trên đùi hắn, xấu hổ đến nỗi cả người như đang bốc cháy, định vùng vằng xuống khỏi đùi hắn.
Tuy nhiên, nàng vừa nhổm người đứng dậy thì một nơi kín đáo bị vỗ một cái không nhẹ không nặng. Giọng Phong Nhiên Trú đã mang theo chút bất mãn: "Ngoan ngoãn một chút."
Tạ Vãn U nghe tiếng "bốp" đủ lớn đó, cả người đều sững sờ.
Đây là cái gì vậy... nàng, một người trưởng thành, thế mà bị đánh mông như một đứa bé?
Mông thì không đau, nhưng Tạ Vãn U lại càng xấu hổ hơn.
Nàng thực sự hối hận, hồi đó không nên để Phong Nhiên Trú nhìn thấy cuốn sách đó...
Dù có hối hận thế nào đi nữa thì sau cái đánh của Phong Nhiên Trú, Tạ Vãn U thực sự không dám cử động nữa.
Hình như Phong Nhiên Trú nhận ra sự xấu hổ muốn chết của Tạ Vãn U, môi áp vào tai nàng, cười khàn: "Mới vừa rồi Ngũ sư bá cũng muốn hôn nàng như thế này."
Tạ Vãn U chỉ cảm thấy não như nổ một tiếng, cơ thể phản ứng trước, không suy nghĩ gì cả che miệng hắn lại, nén giận nói nhỏ: "Phong Nhiên Trú, chàng... chàng biến thái!”
Nàng thực sự không ngờ, người này bề ngoài đàng hoàng, lại có thể chơi như vậy.
Thuần khiết gì đó, quả thực là ảo ảnh, người này xấu xa đến tận xương tủy, đã vô phương cứu chữa!
Phong Nhiên Trú ngả người ra sau, nắm lấy bàn tay nàng đưa tới, sắc mặt không thay đổi: "Chỉ ở mức độ này thôi mà đã chịu không nổi rồi sao?"