Phong Nhiên Trú: "..."
Hai mẹ con này đúng là khắc tinh của hắn mà.
Diễn sâu quá.
Hắn hít một hơi thật sâu, đau đầu day day huyệt thái dương.
Rõ ràng đã đạt được điều mình muốn, nhưng Phong Nhiên Trú lại im lặng.
Tạ Vãn U bình thường sẽ dễ coi hơn, một khi nàng bắt đầu nói những lời lộn xộn... thật sự rất ồn ào.
Tạ Vãn U nhìn thấy vẻ mặt phức tạp trên khuôn mặt của Phong Nhiên Trú, vui vẻ không thôi, lau khóe mắt, cười lớn.
Phong Nhiên Trú gằn từng chữ: "Tạ Vãn U!"
Tạ Vãn U cười đủ rồi, lúc này mới hạ giọng nói với hắn: "Dính người như vậy, có phải là muốn hôn không?"
"Cái gì cũng dám nói với ta, nàng đúng là..." Phong Nhiên Trú thực sự không nghe nổi nữa, trừng mắt nhìn nàng, đơn phương ngắt liên lạc: "Suy nghĩ lại rồi hãy nói chuyện với ta."
Tạ Vãn U và Tạ Chước Tinh nhìn nhau, rồi không hẹn mà cùng bật cười.
Nói thật, cuộc sống của kiếm tu rất khô khan và nhàm chán, ngày nào cũng chỉ luyện kiếm, nghe tiền bối giảng đạo, hoàn toàn không có hoạt động giải trí nào khác, cứ lặp đi lặp lại như vậy, rất dễ khiến người ta cảm thấy mệt mỏi và hoài nghi về cuộc sống.
Tạ Vãn U không cảm thấy chán ghét cuộc sống này, ngoài có Tiểu Bạch ở bên, thì việc mỗi tối liên lạc với Phong Nhiên Trú cũng là một cách để nàng duy trì sự sống.
Phong Nhiên Trú bay rất nhanh, hầu như ngày nào cũng xuất hiện ở những địa điểm khác nhau trong giới tu chân, nếu rảnh, hắn sẽ đưa Tạ Vãn U đi ngắm phong cảnh địa phương, hoặc kể cho Tạ Vãn U những tin đồn hắn nghe được.
Tạ Vãn U ngày nào cũng du lịch trên mây, tuy không thể cùng Phong Nhiên Trú đồng hành, nhưng chỉ cần được mở mang tầm mắt cũng rất thỏa mãn.
Phong Nhiên Trú không chỉ đi lại trong giới tu chân, mà còn đến nhiều bí cảnh khác nhau, chủ yếu là giúp Thẩm tông chủ và Huyền Du Đạo Nhân tìm kiếm những dược liệu quý hiếm, vì không chắc những thứ tìm được có đúng hay không, nên hắn sẽ liên lạc với Tạ Vãn U, để nàng giúp hắn nhận dạng.
Đôi khi Tạ Vãn U nhìn hắn cầm trong tay một cây cỏ dại chỉ giống hình dạng, rồi nghiêm túc hỏi nàng xem có đúng không, thì cảm thấy rất thú vị.
Chớp mắt đã hai tháng trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, Dung Độ uống thuốc, tâm ma dần tan biến, tình hình chuyển biến ổn định, còn Tạ Vãn U bị Dung Độ giám sát khổ luyện hai tháng, rốt cuộc cũng đã đột phá bình cảnh, bước vào Nguyên Anh sơ kỳ.
Thăng cấp lên Kim Đan là ba đạo lôi kiếp, thăng cấp lên Nguyên Anh thì là chín đạo lôi kiếp.
Khi lôi kiếp ập đến, Tạ Vãn U vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Nàng vừa mới luyện kiếm trong rừng trúc, nhìn thấy cảnh tuyết phủ vạn sơn từ xa, bỗng có chút cảm ngộ, sau khi lĩnh hội được thức kiếm thứ ba "Hàn sương bạc tuyết" thì đột nhiên đột phá bình cảnh.
Nhưng mây đen tụ lại rất nhanh, Tạ Vãn U không kịp nghĩ nhiều, lập tức bày tư thế chuẩn bị vượt kiếp.
Nhận thấy động tĩnh bên này, Dung Độ nhanh chóng chạy đến, thấy người vượt kiếp đúng là Tạ Vãn U, mày hơi giãn ra, nhưng rất nhanh lại nhíu lại.
Nếu muốn tăng cấp lên Nguyên Anh, thì phải chống chọi với chín đạo lôi kiếp, mức độ nguy hiểm tăng gấp hai lần so với ba đạo lôi kiếp khi tăng cấp lên Kim Đan
Dung Độ lo lắng tiểu đồ đệ không thể bình an vượt qua chín đạo lôi kiếp này, mày nhíu chặt đứng canh giữ bên cạnh.
Bản thân Tạ Vãn U lại không có nhiều khái niệm về chín đạo lôi kiếp, thậm chí còn có chút hào hứng muốn thử.
Phải đến khi đạo lôi kiếp thứ nhất giáng xuống, Tạ Vãn U mới cảm thấy có gì đó không ổn.
Uy lực của đạo lôi kiếp thứ nhất này gần bằng uy lực của đạo lôi kiếp cuối cùng ở kỳ Kim Đan, có phải hơi quá đáng không...
Tạ Vãn U kinh ngạc, không còn coi thường nữa, vận chuyển tâm pháp nghiêm túc ứng đối
Lôi kiếp giáng xuống, đạo sau đều mạnh hơn đạo trước, Tạ Vãn U cũng phải vất vả hơn để ứng phó, may mắn là cuối cùng có kinh không có hiểm, mặc dù trên người nàng bị lôi kiếp đánh trúng vài cái, nhưng khi mây đen tan đi, nàng vẫn còn chút ý thức.
Với sự giúp đỡ của Dung Độ, Tạ Vãn U miễn cưỡng ngồi xếp bằng trở lại, khi nhìn vào bên trong, quả nhiên thấy trong đan điền có một nguyên thần thu nhỏ theo tỷ lệ hình dáng của nàng.
Tạ Vãn U rút thần thức khỏi đan điền, mỉm cười rất vui với Dung Độ: "Thành công rồi."
Nụ cười của nàng không có chút u ám nào, chỉ toàn là niềm vui thuần túy, Dung Độ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng một lúc, cảm thấy tiểu đồ đệ thực sự đã thay đổi, khi vui vẻ trông như một đứa bé.
Cho đến khi nhận ra mình nhìn Tạ Vãn U hơi lâu, y mới giật mình phản ứng lại, cúi đầu dời đi tầm mắt: "Con tu luyện rất chăm chỉ, đây là điều nên được."
Dung Độ là Kiếm tôn, lúc dạy dỗ nàng luôn rất nghiêm khắc, ít khi khen ngợi nàng, người ta thường nói vật hiếm thì quý, Tạ Vãn U được tiền bối khẳng định, đương nhiên là rất vui: "Đây là có ý khen ta sao?"
Dung Độ liếc nàng một cái, định mở miệng, bảo nàng đừng đắc ý quên mình, lại thấy Tạ Vãn U loạng choạng, ngã sang một bên.
Dung Độ giật mình, nhanh chóng đỡ lấy Tạ Vãn U, phát hiện nàng nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt, y mím chặt môi, chỉ do dự một lát, liền bế ngang Tạ Vãn U lên, vừa ngự kiếm trở về, vừa liên lạc với Nhị sư huynh Huyền Minh Đạo Nhân.
Lúc Huyền Minh Đạo Nhân đến nơi, thì thấy Lục sư đệ đang canh giữ bên giường, trên cổ đã nổi lên mẩn đỏ.
Huyền Minh Đạo Nhân nhìn thấy lính thú nhỏ tự giác trốn trong góc tường, trong lòng đã hiểu rõ, thành thạo lấy ra một lọ thuốc, đưa cho Dung Độ.
Nhưng Dung Độ lại từ chối: "Vừa rồi ta đã uống rồi."
"Đã uống thuốc rồi.” Huyền Minh Đạo Nhân thu hồi lọ thuốc, lại bắt mạch cho Tạ Vãn U đang nằm trên giường, một lát sau, ông bất lực thu tay lại: "Không sao đâu, chỉ là một số vết thương ngoài da, cộng thêm khi chống lại lôi kiếp đã tiêu hao hết linh lực, nên mới ngất đi."