Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 449

Chương 449 -
Chương 449 -

Tạ Vãn U vội lên tiếng ngăn cản: "Không nói chuyện thêm một lát nữa sao?"

Phong Nhiên Trú cau mày, không vui lắm: "Nàng cười vui vẻ như vậy, e là không để ý nói chuyện với ta."

"Giận rồi à?" Tạ Vãn U đổi tư thế ngồi, giọng điệu tùy ý nói: "Thật ra khi nghe chàng nói tặng quà cho ta, chính là mở cửa hàng ở đây, trong lòng ta còn có chút tiếc nuối."

Phong Nhiên Trú: "Tiếc nuối?"

"Đúng vậy.” Tạ Vãn U cười một tiếng, hạ thấp giọng: "Dù sao thì so với những thứ khác, chàng tự xuất hiện tặng quà cho ta, mới chính là món quà lớn nhất."

Nàng nói đến đây, nhướn mày nói: "Ban đầu ta còn muốn nhân cơ hội này hôn chàng một cái, nhưng vì chàng không đến, thôi thì lần sau tính tiếp vậy."

Phong Nhiên Trú ở đầu bên kia đột nhiên im lặng, Tạ Vãn U có chút nghi ngờ, thường thì khi nàng nói những lời thẳng thắn như vậy, Phong Nhiên Trú sẽ bắt nàng tự kiểm điểm bản thân, hoặc sẽ dạy dỗ nàng, nhưng lần này, sao hắn lại không có phản ứng gì?

Tạ Vãn U quan sát Phong Nhiên Trú một lúc, muốn nhìn ra điều gì đó từ vẻ mặt của hắn, biểu cảm của Phong Nhiên Trú vẫn bình thường, hắn nhàn nhạt nói một câu "Ta còn việc khác, không nói nữa" rồi ngắt liên lạc.

Tạ Vãn U thật sự không hiểu gì cả.

Đây là có ý gì?

Tạ Vãn U băn khoăn trong lòng, còn có chút tức giận, bất kỳ ai bị hắt hủi một cách khó hiểu cũng sẽ cảm thấy tức giận.

Tạ Vãn U xoa xoa cái bụng mềm mại của đứa nhỏ, hừ một tiếng: "Không thèm để ý đến hắn nữa."

Trong lòng Tạ Vãn U có bực tức, đến tối mới tiêu tan một chút, sau khi ngồi tĩnh tọa theo thường lệ, nàng cũng đi ngủ như bình thường.

Chỉ là trong mơ màng, nàng cảm thấy một luồng gió lạnh thổi vào mặt mình, sau đó theo khe hở của chăn, thổi vào trong ổ chăn của nàng.

Tạ Vãn U bị lạnh tỉnh dậy, vừa hồi tưởng lại xem trước khi ngủ có đóng cửa sổ không, vừa chậm rãi mở mắt ra.

Nhưng chưa kịp mở mắt hoàn toàn, trên môi đã có thêm một luồng hơi ấm nóng bỏng, tiếp theo đó là một cú cắn dữ dội.

Tạ Vãn U giật mình, mở mắt ra liền thấy Phong Nhiên Trú đứng bên giường mình, đang cúi người hôn nàng, trong bóng tối, đồng tử của hắn phản chiếu một chút ánh sáng xanh, khiến hắn trông giống một con thú hoang hơn.

Nếu như cảm giác trên môi không quá chân thực, Tạ Vãn U gần như sẽ nghi ngờ đây chỉ là một giấc mơ.

Tạ Chước Tinh đang ngủ say bên cạnh đột nhiên rên lên một tiếng, có lẽ là bị chiếc giường sụp xuống làm kinh động, Tạ Vãn U nghe thấy vậy, vội vàng chống tay lên vai Phong Nhiên Trú, muốn đẩy hắn ra, hỏi hắn sao lại đột nhiên quay lại, nhưng Phong Nhiên Trú không cho nàng cơ hội này, hôn nàng đến mức choáng váng thở không nổi, sau đó bế nàng từ trên giường lên, ôm sang căn phòng trống bên cạnh.

Chỗ đó đặt một cái tháp mềm, Tạ Vãn U bị Phong Nhiên Trú ép xuống chiếc tháp mềm đó rồi tiếp tục hôn.

Hắn hôn nàng thật mãnh liệt và nóng vội, đồng thời nắm lấy eo nàng, không cho nàng dễ dàng trốn thoát. Tạ Vãn U bị cách hôn của hắn làm cho sợ hãi, phát ra vài tiếng rên rỉ như van xin tha thứ. Phong Nhiên Trú hạ mắt nhìn nàng một cái, tưởng nàng lạnh, liền mở rộng đôi cánh sau lưng, bao bọc lấy Tạ Vãn U.

Cả cái lạnh và gió đêm đều bị đôi cánh của hắn che chắn bên ngoài, trong khoảng không gian nhỏ mà Phong Nhiên Trú tạo ra cho nàng, ấm áp như mùa xuân.

Tạ Vãn U cảm thấy toàn thân đang dần nóng lên, nàng rõ ràng ngửi thấy một chút mùi máu còn vương vấn trên người Phong Nhiên Trú, pha trộn với mùi khói thuốc sau khi lửa cháy dữ dội, những mùi hương đặc trưng của Phong Nhiên Trú như chính con người hắn, mạnh mẽ và áp đảo chiếm hữu tất cả các giác quan của nàng.

Đầu óc Tạ Vãn U như thể đang tan chảy, cơ thể nàng cũng bắt đầu mềm nhũn. Một cách vô thức, nàng vươn tay, lung tung với lấy cái gì đó, nhưng cuối cùng những gì nàng nắm được chỉ là vài sợi cọng lông chim màu đen mềm mại và nóng bỏng

Không biết bao lâu sau, cho đến khi Tạ Vãn U cảm thấy mình gần như sắp ngạt thở chết, Phong Nhiên Trú mới buông nàng ra một chút, nhưng vẫn để môi áp sát cằm nàng, âu yếm hôn nhẹ.

Tạ Vãn U thở hổn hển một lúc, mím môi: "... Tại sao chàng lại về rồi?"

Phong Nhiên Trú vuốt ve eo nàng, cắn nhẹ cằm nàng, cười khàn khàn: "Đây không phải là món quà nàng muốn sao?"

Lúc này Tạ Vãn U mới chậm chạp phản ứng, Phong Nhiên Trú đang nói về chuyện nàng nói ban ngày món quà thực sự nàng muốn là bản thân hắn...

Chỉ vì chuyện đó mà hắn đã bay xa ngàn dặm để "tặng quà" sao?

Tạ Vãn U nghĩ ngợi, rồi bật cười, vươn tay vuốt ve gương mặt tuấn mỹ của hắn, dán môi vào tai hắn thì thầm: "Cảm ơn chàng, ta rất hài lòng."

Ánh mắt Phong Nhiên Trú hơi tối lại, hắn đè cổ tay nàng xuống, cắn mạnh vào cổ nàng.

Tạ Vãn U bất ngờ, rên khẽ một tiếng, nàng muốn cử động nhưng tay đã bị hắn siết chặt hơn.

Phong Nhiên Trú thực sự rất giống mèo, sau khi cắn nàng một cách vô cớ, hắn lại liếm liếm, rồi hôn xuống dưới, cắn lấy cổ áo trong của nàng, giật sang một bên, tiếp tục hôn xuống.

Đôi cánh của Phong Nhiên Trú che khuất tất cả ánh sáng, Tạ Vãn U không nhìn rõ được biểu cảm của hắn khi làm những việc này.

Trong bóng tối, các giác quan hình như cũng được phóng đại rất nhiều lần.

Hơi thở Tạ Vãn U hơi gấp gáp, nàng không nhịn được mở miệng: "Phong Nhiên Trú..."

Phong Nhiên Trú cuối cùng cũng buông hai cổ tay nàng ra, thay vào đó vuốt ve đôi môi nàng: "Những lời nàng nói hôm nay khiến ta rất muốn trừng phạt nàng."

Tạ Vãn U vẫn chưa kịp phản ứng: "Những lời gì?"

"Một trăm năm." Giọng Phong Nhiên Trú trở nên không hài lòng: "Ngoài miệng thì nàng nói vậy, nói không chừng trong lòng nàng cũng nghĩ như vậy."

Bình Luận (0)
Comment