Phong Nhiên Trú không trả lời.
Tạ Vãn U không nhịn được mỉm cười, nói nhỏ với phù Truyền Tin: "Ngoan quá... Phải làm sao đây, lại muốn hôn chàng rồi."
Lại bắt đầu nói những lời lộn xộn này rồi.
Phong Nhiên Trú đã quen nghe rồi, Tạ Vãn U thích như vậy, lúc không gặp mặt thì nói lời đường mật với hắn, nói rất êm tai, đến khi thực sự gặp mặt rồi thì lại bắt đầu sợ hãi, hôn vài cái là chạy mất dạng.
Sắc mặt Phong Nhiên Trú không hề thay đổi: "Vậy thì nàng xuống núi đi."
Tạ Vãn U: "Đừng giục nữa mà, đợi thêm vài ngày nữa, chỉ còn vài ngày nữa thôi!"
Việc Diệp gia, Tạ Vãn U không còn quan tâm nữa, sau đó chỉ nghe loáng thoáng mỗi người của Diệp gia để tránh tai họa này, đã cưỡng ép phân gia với dòng chính, khiến toàn bộ Diệp gia tan tác, hoàn toàn mất đi vinh quang như trước.
Giới tu chân chính là như vậy, sự hưng suy và trỗi dậy của một thế lực có thể chỉ trong chớp mắt.
Ba ngày sau, cuối cùng Tạ Vãn U cũng thuyết phục được Dung Độ đồng ý cho nàng xuống núi rèn luyện, nhưng điều kiện là phải đi cùng các đệ tử Huyền Thương khác.
Tạ Vãn U vui mừng khôn xiết, nhanh chóng đồng ý.
Dung Độ thấy nàng vui vẻ như vậy thì rất không hiểu: "Dưới núi rốt cuộc có thứ gì mà khiến con nhớ nhung đến vậy?"
Những người tu luyện tâm pháp Huyền Thương, phần lớn đều thờ ơ với thế tục, lánh xa bụi trần, sao Tạ Vãn U lại cứ thích xuống núi?
Tạ Vãn U ho nhẹ một tiếng, có chút chột dạ: "Xuống núi rèn luyện có thể nâng cao tu vi, mở rộng tầm mắt, nên ta rất mong đợi."
Dung Độ rất nghi ngờ: "... Trước đây con không nói như vậy."
Trước đây tiểu đồ đệ này của y cứ đi rèn luyện bên ngoài là lại lười biếng, ít khi ra sức, không ngờ lại có ngày nóng lòng muốn đi rèn luyện…
Dung Độ cảm thấy phức tạp, vốn định phất tay cho nàng đi, bỗng nghĩ đến điều gì, do dự hỏi: "Vậy linh thú mà con nuôi..."
Về vấn đề này, Tạ Vãn U đã sớm nghĩ kỹ: "Ta đã nói với sư bá Huyền Minh và Tiểu Bạch rồi, trong một hoặc hai ngày ta đi, ta sẽ tạm thời giao Tiểu Bạch cho sư bá Huyền Minh, như vậy được không?"
Lần này nàng ra ngoài là để giải quyết thi vương ở một nơi nào đó, không biết sẽ gặp phải tình huống đột xuất nào, nếu nói về sự an toàn thì việc gửi Tiểu Bạch tạm thời ở Huyền Thương Kiếm Tông là an toàn nhất.
Vì Tạ Vãn U đã nói với Huyền Minh Đạo Nhân rồi nên Dung Độ cũng chẳng còn gì để nói.
Y thầm nghĩ, hình như các sư huynh rất thích vật nhỏ đó, Tạ Vãn U làm như vậy, e là đúng ý sư huynh Huyền Minh rồi…
Quả nhiên, ngày đầu tiên Tạ Vãn U đi, Huyền Minh Đạo Nhân thậm chí còn không ra khỏi cửa, chỉ lo ở trong điện chơi đùa với vật nhỏ.
Dung Độ có việc tìm Huyền Minh Đạo Nhân, vừa hay thấy Huyền Minh Đạo Nhân đang chỉ huy mấy đệ tử Huyền Thương dỡ hàng rào xung quanh vườn hoa.
Dung Độ nghi ngờ tiến lên hỏi lý do, Huyền Minh Đạo Nhân trả lời rất hiển nhiên: "Hàng rào này quá hẹp, vừa rồi kẹt đầu Tiểu Bạch của chúng ta, thật không dễ gì mới rút ra được, thật là đáng thương quá, ta đổi cho nó một cái hàng rào có khe hở lớn hơn, sau này nó có thể chui vào chơi."
Nói xong, ông dùng chân đạp mạnh một cái vào hàng rào đã dỡ ra, ôm vật nhỏ vào lòng, âu yếm nói: "Hàng rào cũ nát không còn nữa rồi, gia gia báo thù cho con!"
Dung Độ: "?"
Y không hiểu.
Dung Độ ngồi trong phòng một lúc, thấy sư huynh nhất thời không rảnh để ý đến mình, lại đi ra ngoài.
Huyền Minh Đạo Nhân không biết đi đâu mất, chỉ để lại vật nhỏ một mình ngồi xổm tại chỗ chờ đợi.
Tạ Chước Tinh đang ngồi xổm trên con đường mà Dung Độ sắp đi qua, hai người nhìn nhau một giây, cả hai đều rất dè dặt.
Thế nhưng Tạ Chước Tinh vẫn nhớ rõ vị thúc thúc xinh đẹp này không thể hít phải lông của mình, vì thế liền đứng dậy, vô cùng cẩn thận đứng sát vào chân tường, đồng thời cố gắng nín thở, thử xem như vậy có thể ngăn cản lông của mình bay sang phía Dung Độ hay không.
Vốn Dung Độ định rời đi ngay, nhưng thấy nó để không cho lông bay sang bên mình mà đứng sát vào chân tường ngoan ngoãn trốn kĩ, bỗng nhiên lại đổi ý.
Dung Độ vẫy vẫy tay với nó: "Đến đây nào."
Lúc đầu Tạ Chước Tinh quay lưng về phía y, nghe Dung Độ nói vậy, tai trên đỉnh đầu hơi run, mơ màng ngoảnh đầu nhìn xung quanh, không thấy ai khác, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Dung Độ, đôi mắt to tròn màu xám xanh trong veo chứa đầy vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ.
Thúc thúc đẹp trai đang gọi nó sao?
Nhưng nương đã nói với nó thúc thúc đẹp trai này không thích những sinh vật lông xù, sao lại chủ động gọi nó qua vậy?
Thấy vật nhỏ ngơ ngác nhìn mình, như thể ngây ra, Dung Độ khựng lại, tưởng giọng điệu của mình quá lãnh đạm, dọa sợ vật nhỏ, y do dự một lát, liền ngồi xổm xuống, một lần nữa vẫy tay với nó, dịu giọng nói: "Tiểu Bạch, lại đây."
Y vừa nói vậy, Tạ Chước Tinh mới hoàn toàn xác định, hóa ra những gì nó vừa nghe không phải là ảo giác.
Nó do dự đi về phía Dung Độ vài bước, rồi dừng lại ngồi xổm xuống, giữ khoảng cách với Dung Độ, đồng thời giải thích: "Nương nói, Tiểu Bạch không được đến quá gần tôn giả."
Dung Độ ừ một tiếng, cúi đầu nhìn cái đầu nhỏ của nó, không thành thạo hỏi: "Huyền Minh... gia gia của con đâu?"
Tạ Chước Tinh còn nhớ thúc đẹp trai này từng bắt nương đưa nó đi, vì vậy khi bị hỏi, cả người nó đều trở nên căng thẳng, sợ mình trả lời sai một câu sẽ bị thúc đẹp trai ghét bỏ, đuổi ra khỏi Huyền Thương Kiếm Tông.
Tạ Chước Tinh mang theo nỗi lo lắng như vậy, cẩn thận dùng đuôi che đi hai chân trước, ngoan ngoãn trả lời: "Gia gia đi nói chuyện với mấy thúc thúc rồi, sẽ sớm quay lại thôi."
Dung Độ thấy cả hai tai của nó đều cụp xuống, ánh mắt hơi né tránh, trong lòng có chút khó hiểu.