Nàng dựa vào quá gần, mũi Phong Nhiên Trú khẽ động, chỉ thấy mình hoàn toàn bị hơi thở của Tạ Vãn U bao bọc, răng hắn không hiểu sao lại hơi ngứa, cúi đầu liếm mu bàn tay của Tạ Vãn U một cái: "Chỉ là một vài đoạn rời rạc, không có ý nghĩa gì."
Tạ Vãn U cúi đầu nhìn thấy mu bàn tay mình bị liếm đỏ ửng, lặng lẽ rụt tay lại: "Hả?"
"Có rất nhiều máu... Chắc đều là của những thần thú này, còn có một trận tuyết lớn, những bông tuyết rơi xuống nước máu, tan chảy."
Phong Nhiên Trú nói đến đây thì dừng lại.
Lâu không nghe thấy hồi âm, Tạ Vãn U không khỏi hỏi tiếp: "Hết rồi sao?"
"Hết rồi, vì vậy ta nói, đó là một số đoạn rất vô nghĩa." Phong Nhiên Trú đánh hơi, cắn lấy góc áo của Tạ Vãn U, làm nàng ngã ngồi xuống thảm.
Không đợi Tạ Vãn U phản ứng, hắn liền duỗi chân ấn nàng xuống đất, từ trên cao nhìn xuống nàng, suy nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu.
Tạ Vãn U nằm trên thảm, mái tóc dài đen nhánh cũng xõa ra, nàng bị một chân thú nặng nề đè lên bụng mình, nhưng không hề sợ hãi, quen tay sờ lấy chân hổ đó: "Nghe có vẻ giống như là giai đoạn tuyệt tích của thần thú."
Phong Nhiên Trú không để y cúi đầu, khẽ ngửi ở cổ nàng: "Có lẽ những thần thú này cũng lưu truyền trí nhớ về kẻ thù, ai mà biết được."
Tạ Vãn U không biết thần thú đã ngã xuống có lưu truyền ký ức về kẻ thù hay không, nàng chỉ biết, một khi Phong Nhiên Trú bắt đầu ngửi mình, bước tiếp theo chính là liếm nàng như thưởng một miếng bánh ngọt.
Nàng đặt tay lên đầu hổ của Phong Nhiên Trú, cố gắng nói chuyện nghiêm túc với hắn: "Chàng nghĩ phần truyền thừa này có cách nào khôi phục không?"
"Khó mà làm được." Vì Tạ Vãn U từ chối, đuôi của Phong Nhiên Trú đã bắt đầu nóng nảy lung tung, nhưng ngoài miệng vẫn bình tĩnh nói: "Lượng truyền thừa này liên quan chặt chẽ đến độ thuần khiết của huyết mạch, trừ khi có cách để loại bỏ các huyết mạch khác khác, chỉ để lại một huyết mạch, nếu không thì không có khả năng khôi phục."
Tạ Vãn U: "Được rồi... Chàng, chàng đừng liếm nữa!"
Mặc dù Tạ Vãn U không muốn bị liếm, nhưng ai cũng biết lúc mèo liếm thì không bao giờ nghe lời con người ngừng liếm.
Nơi bị liếm có một cảm giác đau đớn nhưng không rõ ràng, Tạ Vãn U nhíu mày giữ chặt đầu hổ, không cho hắn liếm nữa, lúc hai người đang vật lộn, một con mèo mơ màng ngó cái đầu ra khỏi giường, ngạc nhiên hỏi bọn họ: "Hồ ly thúc thúc, thúc đang ăn nương sao?"
Phong Nhiên Trú hủy bỏ kết giới cách âm, quay đầu lại nói với nó: "Chúng ta đang nói chuyện quan trọng, vì quá quan trọng nên phải đến gần hơn, tránh bị người khác nghe thấy."
Tạ Chước Tinh nghe được giải thích, mơ màng gật đầu, vì quá buồn ngủ, nó hoàn toàn không còn tâm trí để nghĩ nhiều, nếu không nó chắc chắn sẽ thắc mắc, tại sao đã thiết lập kết giới cách âm mà cha nương vẫn sợ người khác nghe "chuyện quan trọng”.
Vật nhỏ đi uống nước, sau đó nhanh chóng ngủ lại, Phong Nhiên Trú lại thiết lập kết giới cách âm, cuối cùng chàng từ bỏ việc liếm cưỡng chế, chọn cám dỗ: "Được rồi, nàng cho rằng ta không lo cho Tiểu Bạch sao, chờ ta chiếm được những thành trì còn lại của Ma vực, ổn định tình hình xong, sẽ đưa Tiểu Bạch đi chơi Ma vực, thế nào?"
Tạ Vãn U thật sự bị dời sự chú ý, sức đẩy cũng nhẹ đi một chút: "Như vậy có được không?"
Phong Nhiên Trú cúi đầu: "Tại sao không được?"
"Nhưng người của Huyền Thiên Kiếm Tông…”
"Ta sẽ giải thích với họ, không cần nàng lo lắng."
"Được rồi…” Tâm trạng của Tạ Vãn U trở nên tốt hơn, cũng để Phong Nhiên Trú tự do.
Dù sao, đã bị liếm quá nhiều, nàng cũng đã tê liệt.
Sau một lát, Tạ Vãn U lại giữ cái đầu hổ của Phong Nhiên Trú, nói: "Sau này tốt nhất là chàng nên tránh xa Độ Huyền Kiếm Tôn một chút, ta thấy hình như ngài ấy phát hiện ra điều gì rồi."
Phong Nhiên Trú nheo mắt lại: "Phát hiện thì phát hiện thôi, sớm muộn gì y cũng biết, tổ sư cũng đã đồng ý rồi, nàng sợ cái gì?"
"Thì là... hơi xấu hổ một chút." Tạ Vãn U nhìn hắn, vành tai dần ửng đỏ, Phong Nhiên Trú nhìn chằm chằm vào nàng hỏi: "Trong đầu nàng lại đang nghĩ đến thứ kỳ quái gì thế?"
"Ta không có." Tạ Vãn U đẩy hắn ra, khẽ ho một tiếng, ấp úng nói: "Chàng mau dậy đi, ta muốn ngủ rồi."
Sau khi nằm lên giường, Tạ Vãn U hỏi Phong Nhiên Trú: "Nhưng mà, nếu Độ Huyền Kiếm Tôn biết chàng là Ma tôn, ngài ấy sẽ đối xử với chàng như thế nào?"
Phong Nhiên Trú ngồi xổm trước giường nàng, khựng lại một chút: "Y vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt quy củ môn phái, nếu thật sự đến ngày đó, có lẽ y sẽ nghiêm chỉnh tuân theo tông huấn, trừ ma vệ đạo thôi."
Tạ Vãn U xoa xoa đầu hổ trắng, thương tiếc nói: "Không sợ không sợ, nếu ngài ấy muốn giết chàng, ta nhất định sẽ bảo vệ chàng ~"
Giọng điệu này... nàng đang dỗ trẻ con sao?
Phong Nhiên Trú ngửa đầu ra sau, chán ghét tránh xa tay nàng.
...
Sau đó, Tạ Vãn U bắt đầu liên tục ra ngoài rèn luyện.
Dưới quá trình rèn luyện cường độ cao như thế này, thanh kinh nghiệm của nàng tăng lên rất nhanh, sau khi nàng lĩnh ngộ chiêu thức thứ tư "Vân khởi triều sinh" trong Huyền Thương Kiếm pháp, nàng đã bước vào giai đoạn Nguyên anh trung kỳ.
Còn Phong Nhiên Trú thì dẹp yên tình hình hỗn loạn do việc công thành gây ra, tất cả thành trì trong Ma vực đều hoàn toàn nằm dưới quyền kiểm soát của hắn.
Kể từ đó, Phong Nhiên Trú thực sự trở thành Ma tôn của Ma vực.
Sau khi sáp nhập những thành trì có thế lực hỗn tạp đó, Phong Nhiên Trú tìm kiếm manh mối cũng thuận lợi hơn nhiều, không lâu sau, hắn đã liên lạc với Tạ Vãn U: "Chuyện ở đảo Bồng Lai, ta đã điều tra rõ rồi."
Lúc đó, Tạ Vãn U đang nghỉ ngơi trong một ngôi miếu đổ nát, nghe vậy, nàng lập tức phấn chấn hẳn lên, nàng liếc nhìn sư huynh sư tỷ đang canh giữ trong miếu, sau đó làm một kết giới cách âm, nàng hỏi hắn: "Nhanh kể cho ta nghe đi!"