Tạ Chước Tinh nhẹ nhàng đi vào, đi theo tấm thảm mềm mại đến bên giường, ngẩng đầu nhảy lên, men theo màn giường trắng trong suốt mà trèo lên, sau đó lắc lư cái mông nhỏ, dùng đầu tách từng lớp màn giường, chui vào.
Nhìn thấy tình hình trên giường, vẻ mặt của Tạ Chước Tinh trở nên rất nghiêm túc.
—— Quả nhiên không ngoài dự đoán của nó, tối qua Hồ ly thúc thúc cố tình lừa nó đi, chính là để ngủ với nương!
Quá đáng lắm!
Tạ Chước Tinh giận dữ vỗ cánh, để mình rơi xuống ngực Phong Nhiên Trú.
Phong Nhiên Trú cảm thấy sức nặng trên ngực, mở mắt ra thì thấy Tạ Chước Tinh đang cúi đầu nhìn mình, đôi mắt tròn màu xanh xám mang theo ba phần khinh bỉ, ba phần thất vọng, bốn phần khiển trách, thành phần vô cùng phức tạp.
Phong Nhiên Trú không hiểu đứa bé này lại nghĩ gì trong đầu: "... Con làm gì vậy?"
Tạ Chước Tinh dùng giọng điệu tức giận lên án: "Hồ ly thúc thúc, thúc lại lừa con!"
Phong Nhiên Trú nhìn nó một lúc, tiện tay túm lấy nó, bóp trong tay rồi xoa loạn, khóe môi nhếch lên một cách khó chịu: "Ta không chỉ lừa con, ta còn bắt nạt con nữa."
Tạ Chước Tinh: "..."
Hồ ly thúc thúc đáng ghét!
Tạ Vãn U bị tiếng nói chuyện của hai cha con đánh thức, híp mắt, mơ màng quay đầu hỏi: "Sao... sao vậy?"
Phong Nhiên Trú thản nhiên nhét đứa bé vào trong chăn: "Không có gì, nàng ngủ tiếp đi."
Nhưng Tạ Vãn U không ngủ, nàng dụi mắt, vén màn giường nhìn ra ngoài trời, đột nhiên hỏi: "Giờ là mấy giờ rồi?"
Phong Nhiên Trú không ngờ việc đầu tiên nàng làm khi thức dậy là hỏi giờ, lông mày giật giật: "Là giờ Tỵ (9h-11h sáng), sao vậy?"
"Nguy rồi!" Tạ Vãn U đột nhiên bật dậy như người chết đuối vớ được cọc gỗ, làm Tạ Chước Tinh vừa chui vào khỏi chăn giật nảy mình.
Phong Nhiên Trú cũng khó hiểu, nhíu mày: “Hôm nay nàng có việc quan trọng sao?”
Tạ Vãn U uốn mình xuống giường: "Hôm nay ta còn chưa luyện kiếm!"
Phong Nhiên Trú: "..." Đây chính là kiếm tu sao. Được lắm, vốn là lúc nồng tình mật ý, nhưng chuyện đầu tiên sau khi nàng thức dậy lại là muốn luyện kiếm?
Tốc độ phục hồi của các tu sĩ rất nhanh, huống hồ Tạ Vãn U còn uống thêm hai viên dược bổ huyết khí, Phong Nhiên Trúng không kịp ngăn cản, chỉ có thể nhìn nàng lăn xuống giường,nhìn nàng vội vã mặc áo ngoại, buộc thắt dây lưng, cầm kiếm sẵn sàng ra ngoài.
… Không khác với lúc bình thường một chút nào.
Phong Nhiên Trú: "..."
Lúc này, tâm trạng của hắn có chút phức tạp.
Không phải nên thẹn thùng, mềm nhũn vô lực, sao lại không giống như hắn tưởng tượng?
Tạ Vãn U ra cửa, nhớ ra điều gì đó, lại quay lại, cúi người hôn nhẹ lên má Phong Nhiên Trú: "Lát nữa gặp.”
Phong Nhiên Trú: "..."
Tạ Chước Tinh vội vàng đứng thẳng lên vẫy vẫy chân, thể hiện sự tồn tại của mình: "Nương, Tiểu Bạch cũng ở đây, hôn Tiểu Bạch ~"
"Được rồi, được rồi." Tạ Vãn U bế nó lên, hôn liên tiếp mấy cái: "Hôn trọc đầu Tiểu Bạch luôn!"
Hai nương con cười đùa rời đi, để lại Phong Nhiên Trú một mình trên giường, lòng đầy phức tạp.
Tạ Vãn U thản nhiên như vậy, tinh thần sảng khoái, khiến hắn bỗng bắt đầu nghi ngờ, tối qua rốt cuộc là ai khóc dữ dội trên chiếc giường này.
Phong Nhiên Trú im lặng một lúc lâu, mặc quần áo vào, đi theo.
Tạ Vãn U đang luyện kiếm, luyện xong một bộ kiếm pháp, Tạ Vãn U dùng khăn tay mà Tạ Chước Tinh đưa bằng hai chân để lau mồ hôi, nhìn Phong Nhiên Trú đang đứng dưới gốc hoa nhìn mình luyện kiếm: "Đi theo ta đến ngục tối không? Hôm qua ta đã nghiên cứu ra một loại thuốc mới, hiệu quả không tệ."
Phong Nhiên Trú có chút kinh ngạc, trước khi hắn vào phòng luyện khí, Huyền Du Đạo Nhân vẫn chưa giao toàn bộ việc nghiên cứu thuốc giải cho Tạ Vãn U, hơn nữa, hắn cũng không ngờ hiện tại Tạ Vãn U đã có khả năng nghiên cứu thuốc giải.
"Cũng không phải do ta tự nghiên cứu, Huyền Du Đại Sư có ở bên cạnh chỉ dạy." Tạ Vãn U nắm tay hắn, tay còn lại cầm một bông hoa hái bên đường nhẹ nhàng ngửi.
Phong Nhiên Trú nhìn vào khuôn mặt nghiêng của nàng: "Vất vả lắm phải không?"
Rốt cuộc thì đó là loại độc dược có thể khống chế cả đảo Bồng Lai, muốn nghiên cứu ra thuốc giải chắc chắn không hề dễ dàng, Tạ Vãn U còn quá ít kinh nghiệm, muốn theo kịp tiến độ, chắc hẳn phải nỗ lực rất nhiều.
"Ừ, đã tra rất nhiều tài liệu." Tạ Vãn U mơ hồ nói một câu, đưa bông hoa cho Tạ Chước Tinh trong lòng ngửi: "Nhưng qua lần này, ta cũng có thêm nhiều kiến thúc về nghiên cứu thuốc giải, thu được rất nhiều kinh nghiệm hữu ích."
Tạ Chước Tinh tò mò ngửi bông hoa, rồi hắt hơi, dùng chân che mũi, mở to mắt nhìn bông hoa.
Tạ Vãn U liền cười.
Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt nàng, Phong Nhiên Trú không phân biệt được đó là độ sáng của ánh sáng hay chính Tạ Vãn U đang tỏa sáng.
Hai người đến ngục tối, Tạ Vãn U cho hắn xem hiệu quả của thuốc giải mới.
Phong Nhiên Trú quan sát đệ tử đảo Bồng Lai bị trói trên đài: "Nói cách khác, hiện tại, toàn bộ giới tu chân ngoài Thần Khải, chỉ có nàng mới có thể giải được loại độc này?"
Tạ Vãn U gật đầu: "Đại khái là vậy."
Hai người nhìn nhau, đều hiểu ý trong mắt đối phương.
Phong Nhiên Trú hỏi: "Đại hội Vấn Tiên đã được dời đến ngày nào?"
Tạ Vãn U nhớ lại một chút: "Là ngày mười lăm tháng ba."
"Kỳ lạ." Tạ Vãn U nheo mắt, lẩm bẩm: "Hình như ngày này có chút quen thuộc..."
Tạ Vãn U còn chưa kịp nghĩ ra cảm giác quen thuộc này bắt nguồn từ đâu, thì đã bị Huyền Du Đạo Nhân đột nhiên đến cắt ngang.
Vốn dĩ Huyền Du Đạo Nhân đang cười tủm tỉm, khi nhìn thấy Phong Nhiên Trú, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi: "Tên nhóc này không phải đang luyện khí sao, sao lại xuất hiện ở đây?"
Hơn nữa... ánh mắt ông ta lướt qua Tạ Vãn U, sắc mặt rõ ràng trở nên khó coi hơn.
Tạ Vãn U biết Huyền Du Đạo Nhân đã nhìn ra điều gì đó, khẽ ho một tiếng, có chút xấu hổ.