Dung Độ lạnh lùng nói: "Chỉ cần kiếm đủ nhanh, trong nháy mắt là có thể lấy mạng của Luyện độc sư, làm cho hắn không còn cơ hội dùng độc."
Huyền Du Đạo Nhân: "Đạo lý chó má gì thế, Ngũ Tương độc châm đã nghe qua chưa, kịch độc của tu chân giới, giết người vô hình, chỉ cần đâm một phát là kiếm tu chết! Mà động tác phóng châm chỉ trong nháy mắt là xong!"
Dung Độ: "Không sao, kiếm có thể chặn được."
Huyền Du Đạo Nhân tức chết, đám kiếm tu tự cao tự đại này quả nhiên đáng ghét: "Ngươi chặn không được! Cho dù ngươi là Kiếm tôn thì cũng chặn không được!"
Hai người bắt đầu tranh cãi xem "Đan đạo lợi hại hơn hay Kiếm đạo lợi hại hơn", Tạ Vãn U đứng bên cạnh ngây người, định nói rồi lại thôi, không biết phải làm thế nào để ngăn cuộc tranh cãi này lại.
Phong Nhiên Trú không biết từ lúc nào đã đứng sau nàng, không nói một lời ôm lấy eo nàng.
Tạ Vãn U khẽ nói: "Chàng xem họ kìa... Phải làm sao đây?"
Phong Nhiên Trú cúi đầu, mũi chạm vào gáy nàng, thỏa mãn hít hà mùi hương mình để lại: "Không sao, dù sao họ cách xa nhau, đánh nhau không được đâu."
Không đánh nhau được? Tạ Vãn U thầm nhìn Huyền Du Đạo Nhân.
Huyền Du Đạo Nhân đang mất hết hình tượng, gào thét vào phù truyền tin: "So thì so! Năm nay tại Đại hội Vấn Tiên, ta sẽ chơi với ngươi, nếu không hạ độc được ngươi, ta không phải họ Bùi!"
Dung Độ ở lâu tại Huyền Thương Kiếm Tông, chưa từng thấy người nào vô lễ như vậy, không khỏi cau mày, giọng điệu lạnh lùng hơn: "Thật thô tục." Tạ Vãn U sao lại bái người như vậy làm sư tôn.
"Đáng ghét! Thật đáng ghét!” Huyền Du Đạo Nhân tức giận mắng to: “Ngụy quân tử, giả thanh cao, nhất định phải hạ độc được ngươi, nếu không ông đây kêu ngươi bằng gia gia!”
Bên kia Dung Độ cười lạnh một tiếng, trong nháy mắt lửa giận của Huyền Du Đạo Nhân lại lớn hơn.
Tạ Vãn U: “...”
Một thời gian dài rồi chưa thấy ai khiến Huyền Du Đạo tức giận như vậy.
Cuối cùng, cuộc nói chuyện này chấm dứt trong không khí không vui vẻ gì, vốn dĩ Dung Độ còn muốn Tạ Vãn U mau chóng rời khỏi Ma Vực, nhưng vừa nói được nửa câu thì Huyền Du Đạo đã cố ý ngắt ngang liên lạc.
"Chưa bái sư đã bắt đầu quản đông quản tây rồi." Huyền Du Đạo khinh thường hừ một tiếng, trên khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ khinh miệt: "Ta muốn xem xem kiếm của y nhanh đến mức nào, nhất định phải dẫm nát sự kiêu ngạo của kiếm tu đó."
Phù truyền tin lại bắt đầu nhấp nháy, Huyền Du Đạo Nhân lạnh lùng phớt lờ, quay đầu nhìn Tạ Vãn Y thì thấy Phong Nhiên Trú đang ôm chặt đồ đệ mình không buông, sắc mặt càng thêm khó coi.
Vẫn là Tạ Vãn U cảm thấy ngại ngùng, dùng khuỷu tay huých Phong Nhiên Trú, hắn mới chậm rãi buông Tạ Vãn U ra.
Nhưng vẫn nắm chặt tay Tạ Vãn U.
Huyền Du Đạo Nhân: "..."
Ghét nhất những cặp đôi tình nhân như thế này!
Nhẫn nhịn mãi, Huyền Du Đạo Nhân sầm mặt mở miệng, gọi riêng Tạ Vãn U đi.
Đi đến góc tường, sắc mặt Huyền Du Đạo Nhân trở nên nghiêm trọng hơn đôi chút, nói với Tạ Vãn U: "Con thật sự quyết định ở bên Ma tôn sao?"
Tạ Vãn U không do dự, gật đầu.
Huyền Du Đạo Nhân đã sớm đoán được, thở dài: "Con đã quyết định rồi thì vi sư cũng không nói gì nữa... Nghĩ lại cũng là duyên nợ, đúng lúc hai lần hắn yếu nhất đều được con gặp."
Huyền Du Đạo Nhân chỉ cảm khái một câu, không nói gì thêm, mà nói sang chuyện khác: "Vừa rồi vi sư đã bắt mạch cho hắn, hắn còn khá thành thật, quả thực đã uống viên tránh thai vi sư đưa, điểm này vi sư khá hài lòng."
Tạ Vãn U: "..."
Nhắc đến viên thuốc này, Tạ Vãn U liền nhớ đến cái bụng hơi căng đêm qua...
Thật sự không chịu nổi.
Huyền Du Đạo Nhân không để ý đến vẻ mặt phức tạp của đồ đệ, tiếp tục nói: "Nhưng mà Vãn U à, con phải suy nghĩ kỹ, một khi chúng ta không giải quyết được vấn đề xung khắc trong huyết mạch của hắn, e là hắn không còn sống được bao lâu nữa, nếu thật sự đến ngày đó... con có chịu đựng được kết quả không?"
Huyền Du Đạo Nhân thở dài nói: "Thích thì được, đừng yêu, vì yêu nên lo lắng, vì yêu nên sợ hãi, nếu yêu quá sâu, con sẽ đau lòng."
Tạ Vãn U nghe đến đây, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, nỗi lo lắng của Huyền Du Đạo Nhân không phải không có lý, trên đời này có bao nhiêu nam nữ si tình vì yêu mà phát điên, Huyền Du Đạo Nhân đang nhắc nhở nàng, đừng sa vào quá sâu, tránh để sau khi mất đi sẽ cảm thấy đau khổ.
Một lát sau, nàng mím môi, bình tĩnh nói: "Con biết, nếu thật sự có ngày đó... con sẽ chấp nhận mọi kết quả."
Huyền Du Đạo Nhân nghe xong chỉ cười lắc đầu, xua tay cho nàng đi.
Tạ Vãn U bước ra khỏi cửa, đi đến dưới mái hiên, nhìn bầu trời u ám, vô thức ấn vào ngực mình.
Rõ ràng là khi quyết định thành thật với Phong Nhiên Trú đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Nhưng tại sao, chuyện còn chưa xảy ra, mà ngay lúc này tim nàng đã bắt đầu đau rồi.
Tạ Vãn U vô định đi qua hành lang, nhìn thấy Phong Nhiên Trú và Tạ Chước Tinh đang đợi mình.
Ánh mắt Phong Nhiên Trú lướt qua mặt nàng, khựng lại, ôm đứa bé trong lòng, nhẹ giọng hỏi: "Bị Huyền Du Đạo Nhân mắng à?"
Tạ Vãn U lắc đầu: "Không có."
Ma tôn Phong Nhiên Trú đưa tay vuốt ve má nàng: "Sao lại thất thần như vậy?"
"Có sao?" Tạ Vãn U che giấu bằng cách vuốt ve đứa con, giả vờ bình tĩnh: "Ta chỉ đang nghĩ nếu Huyền Du Đạo Nhân thực sự đánh nhau với Độ Huyền Kiếm Tôn, ai sẽ thắng nhiều hơn."
Phong Nhiên Trú không do dự: "Huyền Du Đạo Nhân."
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Tạ Vãn U, khóe môi Phong Nhiên Trú khẽ nhếch lên: "Huyền Du Đạo Nhân thích chơi trò bẩn, mặc dù kiếm pháp của Dung Độ rất mạnh, nhưng nếu không chuẩn bị, chắc chắn sẽ không chơi lại được ông ta."
Tạ Vãn U nghiêng đầu: "Sao chàng biết không chơi lại được, đó là Kiếm tôn Độ Kiếp kỳ đấy."