Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 489

Chương 489 -
Chương 489 -

Vào lúc này, Tạ Vãn U cảm thấy mình hơi ngớ ngẩn một chút, tại sao nhất định muốn cắn gáy bản thể của Phong Nhiên Trú? Tại sao không để hắn biến thành người rồi cắn?

Vì vậy, Tạ Vãn U vỗ vỗ lưng Phong Nhiên Trú: "Biến trở lại đi."

Phong Nhiên Trú nhắm mắt lại: "...Nàng lại nghĩ ra ý đồ xấu gì?"

"Không có, ta nào có ý đồ xấu gì?"

Phong Nhiên Trú không nghe lời nàng, cong nàng đi vài bước rồi nằm xuống, dựa đầu lên chân, nhắm mắt lại: "Đi ngủ đi."

"Không, chơi với ta." Tạ Vãn U lắc lắc đầu hổ của hắn nhưng hắn không có phản ứng gì. Tạ Vãn U nghĩ ngợi một lúc rồi cúi người xuống, thử thăm dò...

Toàn thân Phong Nhiên Trú run lên, đột nhiên mở mắt ra, Tạ Vãn U chưa kịp phản ứng thì đã bị ném lên giường.

Phong Nhiên Trú đè lại nàng, ánh mắt cuồng bạo: "Tạ Vãn U, nàng cố ý phải không?"

Khuôn mặt tuấn tú của hắn đã ửng lên màu đỏ thẫm, trông thêm phần gợi cảm, quyến rũ. Tạ Vãn U nhìn hắn, vẫn bình thản: "Ta nói rồi, chơi với ta."

Phong Nhiên Trú dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào nàng, cổ họng lăn lộn, bỗng cười khẩy một tiếng. Hắn buông Tạ Vãn U ra, lấy ra một thứ lạnh lẽo, khóa lại cổ tay của Tạ Vãn U: "Vậy thì ta sẽ chiều nàng chơi cho đã đời."

Tạ Vãn U cúi đầu xuống nhìn thứ trên cổ tay mình - chiếc còng Thiên cấp.

Nàng nuốt nước bọt: “....”

Xong đời, hình như chơi hơi lớn rồi.

….

Tạ Vãn U bị còng tay ra sau, toàn thân mềm nhũn như sợi mì, đôi mắt đỏ hoe: "Thật... thật sự không làm nữa!"

Phong Nhiên Trú dùng ngón tay vuốt mắt cá chân nàng: "Còn chơi nữa không?"

Lúc này Tạ Vãn U chỉ có hối hận, vô cùng hối hận, nàng điên cuồng lắc đầu: "Sai rồi, ta sai rồi..."

Phong Nhiên Trú khựng lại, tựa như vì nàng chịu thua mà tha cho nàng, Tạ Vãn U vừa thở phào nhẹ nhõm thì nghe Phong Nhiên Trú thong thả nói: "Đã muốn chơi thì chơi cho đã... ngoan nào, tự mình trèo lên."

Tạ Vãn U: "..."

Vẫn là người này biết chơi

...

Quậy phá cả đêm, sáng hôm sau Tạ Vãn U lại dậy muộn.

Sáng sớm Tạ Chước Tinh đã bay đến tìm Tạ Vãn U, nhưng kinh ngạc phát hiện, nương lại giống hệt hôm qua, vẫn còn ngủ!

Tạ Chước Tinh không hiểu, rõ ràng nương trước giờ đều kiên trì dậy sớm mỗi ngày mà?

Tạ Chước Tinh suy nghĩ một lúc, tự động tìm cho Tạ Vãn U một cái cớ.

... Có phải vì "tu luyện" với hồ ly thúc thúc quá muộn, nên mới mệt mỏi như vậy không?

Tạ Vãn U đối diện với ánh mắt ngây thơ đầy lo lắng của đứa bé, không hiểu sao lại có chút chột dạ.

Nàng khẽ ho một tiếng, đẩy người bên cạnh đang thỏa mãn ôm mình là Phong Nhiên Trú: "Dậy đi."

Phong Nhiên Trú không hề vội, liếc nhìn sắc trời bên ngoài, lười nhác nói: "Còn sớm."

Tạ Chước Tinh tức muốn chết, nhảy lên ngực Phong Nhiên Trú, dùng chân nhỏ chỉ trỏ vào hắn, trách cứ: "Hồ ly thúc thúc, không sớm chút nào, mặt trời sắp chiếu vào mông rồi!"

Nói xong, đôi mắt nhỏ bé trở nên khinh thường: "Hồ ly thúc thúc, bản thân không cố gắng, đừng lôi kéo nương của con."

Phong Nhiên Trú liếc nhìn nó, lật người, Tạ Chước Tinh đang ngồi trên ngực hắn kêu lên một tiếng, không ngồi vững, liền lăn xuống theo chăn.

Phong Nhiên Trú lại còn vươn tay đè đứa bé đang choáng váng xuống: "Con không thích như vậy? Vậy thì con kéo ta dậy đi."

Tạ Chước Tinh giống như đang tập tạ, khó khăn dùng hai chân nâng cánh tay hắn lên, trừng mắt nhìn Phong Nhiên Trú.

Nó còn nhỏ như vậy, sao kéo nổi hồ ly thúc thúc to lớn như thế chứ!

Cuối cùng vẫn là Tạ Vãn U thoát khỏi vòng tay Phong Nhiên Trú, kiên cường bò dậy, kết thúc màn kịch này.

Tạ Vãn U còn nhớ chuyện mừng sinh nhật cho Tạ Chước Tinh, nên rời khỏi Ma giới, đến Bích Tiêu Đan Tông, cố ý hỏi ý kiến của Thẩm tông chủ.

Thẩm tông chủ ở giới tu chân kết giao rộng rãi, tham gia không ít tiệc mừng sinh nhật của hậu bối, nên rất có kinh nghiệm.

Giới tu chân tổ chức tiệc mừng sinh nhật, vốn là phải mời thân bằng quyến thuộc đến uống rượu mừng, thế nhưng nghe nói sinh nhật của Tạ Chước Tinh đúng vào ngày mười lăm tháng ba, ngày diễn ra Đại hội Vấn Tiên, Thẩm tông chủ cũng cảm thấy có lẽ kế hoạch không theo kịp biến đổi, nhất thời khó xử.

Tạ Vãn U nghĩ một lúc: "Hay là làm đơn giản thôi, nếu rảnh thì mọi người tụ tập lại, cùng nhau ăn một bữa cơm, nếu hôm đó bận quá, thì theo lệ của nhân gian, làm một bát mì trường thọ."

Thẩm tông chủ gật đầu: "Bây giờ xem ra, chỉ có thể như vậy thôi."

Tạ Vãn U nhìn ra ngoài cửa sổ thư phòng của Thẩm tông chủ, liền thấy trên cành cây một nụ hoa nhỏ sắp nở.

Băng tuyết vốn treo trên cành cây đã dần tan chảy, chỉ còn lại một ít băng tinh nửa tan.

Mùa xuân sắp đến rồi.

Cũng là cảnh tượng ngoài cửa sổ, Tông chủ Thiên Nguyên sắc mặt âm trầm nhìn nụ hoa sắp nở trên cành cây, đưa tay, bứt nụ hoa đó xuống.

Người phía sau ông ta run rẩy nói: "Đại nhân, lần thuốc này..."

Tông chủ Thiên Nguyên nắm trong tay nụ hoa đó, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Tháng trước đảo Bồng Lai bắt được bao nhiêu tu sĩ hữu dụng?"

Sương tuyết chưa tan, trong không khí vẫn còn sót lại ý lạnh, nhưng mồ hôi trên trán người nọ lại đổ ồ ạt.

"Là không có, tu sĩ hữu dụng, một người cũng không có." Tông chủ Thiên Nguyên quay đầu lại, ánh mắt như rắn độc quấn chặt lấy cổ người nọ: "Các ngươi còn dám đến đòi đan dược... Lũ phế vật vô dụng, các ngươi biết sẽ có kết cục gì không."

Dưới áp lực nặng nề như vậy, người nọ cúi càng lúc càng thấp, sợ hãi trả lời: "Là chúng ta làm việc không tốt, xin đại nhân cho chúng ta thêm một cơ hội nữa!"

Hắn ta như sực nhớ ra điều gì, lập tức nói: "Đại hội Vấn Tiên sắp tới rồi, nếu có đan dược tăng thực lực, đệ tử đảo Bồng Lai chúng ta nhất định có thể đánh bại đệ tử các tông môn khác, giành hết tất cả vị trí vào Kiếm các, tuyệt đối không để chủ nhân của kiếm Phất Sương có cơ hội lấy được kiếm Phất Sương!"

Nghe vậy, Tông chủ Thiên Nguyên lại cười khẩy một tiếng: "Chủ của của kiếm Phất Sương ? Hừ, chỉ là lời đồn đại của mọi người thôi, có gì đáng sợ, một người một kiếm, sao có thể đấu lại được Thần Khải."

"Ta muốn các ngươi nhân cơ hội này, bắt thêm nhiều tu sĩ hữu dụng hơn nữa." Đôi mắt của Tông chủ Thiên Nguyên trở nên âm u, liếc nhìn người nọ: "Nếu không thì đan dược hàng tháng của các ngươi, sợ là phải cắt đi một nửa."

Người nọ cắn răng, gật đầu đáp ứng!

Lúc này Tông chủ Thiên Nguyên mới lấy ra từ trong tay áo một cái bình sứ, đôi mắt người nọ mắt lên, ngửi thấy một luồng mùi hương thoang thoảng từ trong bình sứ, thần sắc lập tức trở nên bất thường.

Hắn ta run rẩy đưa tay ra, cung kính cẩn thận đón lấy cái bình sứ.

Tông chủ Thiên Nguyên lạnh nhạt quay người: "Lần đan dược này hiệu quả tăng gấp đôi, mau chóng tăng thực lực, nếu trong đảo Bồng Lai có người có thể khiến kiếm Phất Sương nhận chủ, ta sẽ cho các ngươi, thuốc giải thực sự."

Tay người nọ run lên, suýt nữa làm rơi bình sứ.

Hắn ta run rẩy bước ra khỏi cửa, tắm mình dưới ánh nắng, nhưng lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Bình sứ nhỏ bé trong tay, như nặng ngàn cân.

Người nọ liếm môi khô nứt, sắc mặt phức tạp nhìn cái bình sứ nhỏ đó.

Thực ra lúc đầu, bọn họ chỉ cần một năm uống một lần loại đan dược này.

Nhưng hiệu quả tăng thực lực của loại đan dược này quá tốt, chỉ cần uống một viên, có thể trực tiếp nhảy cấp tấn thăng, đảo chủ và trưởng lão đảo Bồng Lai không nhịn được sự cám dỗ, dùng tài nguyên đổi lấy thêm nhiều đan dược hơn từ Tông chủ Thiên Nguyên.

Nhưng sau đó, mọi thứ đều mất kiểm soát…

Hiệu quả mà đan dược mang lại ngày càng ít, mà tác dụng phụ của đan dược cũng dần dần biểu hiện ra.

Đến khi bọn họ phát hiện ra đan dược có tính nghiện, thời gian dài không uống sẽ bị đốt cháy mà chết, thì phần lớn đệ tử có thiên phú của đảo Bồng Lai đều đã uống loại đan dược này.

Bọn họ đã không còn đường lui.

Không uống đan dược, sẽ chết.

Tông chủ Thiên Nguyên nắm trong tay đan dược, nắm trong tay tính mạng của đệ tử đảo Bồng Lai, đảo Bồng Lai không chịu nổi hậu quả mất đi phần lớn đệ tử, chỉ có thể làm việc cho ông ta.

Sau đó, tần suất uống đan dược từ một năm một lần, biến thành một tháng một lần như bây giờ.

Đảo Bồng Lai không phải chưa từng nghĩ đến việc lén tìm Luyện đan sư giải độc, nhưng Tông chủ Thiên Nguyên là Luyện đan sư Thiên cấp, muốn giải độc của ông ta, chỉ có thể tìm đến Tông chủ Bích Tiêu và Huyền Du Đạo Nhân cũng là Luyện đan sư Thiên cấp.

Nhưng đảo Bồng Lai vẫn luôn nằm trong sự giám sát của Thần Khải, hoàn toàn không tìm được cơ hội cầu cứu.

Hắn ta ngẩng đầu, ngây người nhìn về phía chân trời.

Bây giờ đảo Bồng Lai chiếm một vị trí trong giới tu chân, rõ ràng là một đại môn phái nhân tài đông đảo.

Đệ tử đảo Bồng Lai không biết sự thật vẫn đang ở trong cảnh phồn vinh giả tạo, chỉ có một số ít người biết, đảo Bồng Lai giống như một du thuyền sang trọng đầy rẫy lỗ thủng, bề ngoài hào nhoáng sáng sủa, nhưng thực ra đã ở bên bờ vực diệt vong.

Tương lai của đảo Bồng Lai sẽ đi về đâu? Người đó vừa nghĩ vậy, vừa thở dài, cầm bình thuốc độc trong tay rời đi.

Bình Luận (0)
Comment