Nguyên Cảnh bị gã nhìn đến run rẩy cả người, không hiểu sao lại rùng mình, do dự một lúc mới đuổi theo.
Lúc này thấy Ngụy Mãn Châu đứng bất động ở khúc quanh hành lang, Nguyên Cảnh cũng hơi sợ: "Đại sư huynh, rốt cuộc huynh đang tìm gì vậy..."
Ngụy Mãn Châu đột nhiên quay đầu nhìn hắn ta, mắt đỏ ngầu chỉ vào hướng khúc quanh: "Ngươi có thấy không! Người vừa rồi!"
Nguyên Cảnh nhìn về hướng đó, khó hiểu: "Người nào chứ, ta không thấy ai cả."
Ngụy Mãn Châu gằn từng chữ một: "Nữ nhân mặc đồ trắng!"
Những người khác ngạc nhiên nhìn gã, lắc đầu lia lịa, đều nói là không thấy.
Ngụy Mãn Châu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh.
Bình tĩnh nào.
Tạ Vãn U chắc chắn đã chết, đó chỉ là một nữ nhân trông giống nàng mà thôi, chỉ là lúc nãy gã nghĩ đến Tạ Vãn U, nên mới nhìn nhầm người đó thành Tạ Vãn U.
Không cần phải có tật giật mình như vậy.
Ngụy Mãn Châu trở lại vẻ bình thường, tiếp tục dẫn dắt sư đệ sư muội đi về phía đại sảnh.
Chỉ là cuối cùng bóng dáng màu trắng lúc nãy cũng đã gây ảnh hưởng đến gã, trong tầm nhìn của Ngụy Mãn Châu, bóng dáng màu trắng đó như hóa thành bóng ma, bắt đầu di chuyển liên tục ở bất kỳ nơi tối tăm không có ánh sáng.
Ngụy Mãn Châu bồn chồn liên tục nhìn về mọi ngóc ngách khuất ánh sáng, mặc dù gã liên tục tự nhủ đó hoàn toàn là ảo tưởng và ảo giác của mình, nhưng bóng dáng ma quái đó vẫn không biến mất.
Điều này khiến Ngụy Mãn Châu khi đối mặt với Tiết thành chủ, phản ứng luôn chậm nửa nhịp, nụ cười gượng gạo cũng trở nên có phần cứng nhắc, Tiết thành chủ vì thế mà hiểu lầm họ không muốn tặng Bồng Lai Tiên Thảo, trong lòng rất không hài lòng.
Đã không muốn tặng Bồng Lai Tiên Thảo, vậy thì còn tặng làm gì, một tiểu bối mà dám ra vẻ trước mặt ông ta, có phải cho là có thể dùng Bồng Lai Tiên Thảo để khống chế ông ta không?
Thái độ của Tiết thành chủ cũng vì thế mà lạnh nhạt đi, ông ta không vội lấy tiên thảo, chỉ nói vài câu đã đuổi mọi người đi, dự định làm phủ đầu ra oai với đảo Bồng Lai trước.
Những năm gần đây đảo Bồng Lai phát triển quá nhanh, đệ tử đảo Bồng Lai cũng vì thế mà có phần không biết trời cao đất rộng.
Dù sao thì bệnh của con trai cả hiện đã ổn định, ông ta có thể chờ được.
Ngụy Mãn Châu ở chỗ Tiết thành chủ gặp phải khó khăn lớn, cả người có phần u ám, Nguyên Cảnh khuyên nhủ: "Đã như vậy, vậy thì chờ một chút, có lẽ ngày mai Tiết thành chủ sẽ hết giận thôi."
Sắc mặt của Ngụy Mãn Châu hơi lạnh: "Chúng ta đã mất đi quyền chủ động trong đàm phán, lợi ích thu được chắc chắn sẽ ít đi."
Nguyên Cảnh khổ não trầm tư một lát, đột nhiên nảy ra một kế: "Hay là chúng ta bắt đầu từ Tiết đại công tử? Tiết thành chủ thương yêu Tiết đại công tử nhất, chỉ cần chúng ta có thể dỗ dành Tiết đại công tử vui vẻ, nói không chừng cũng có thể đạt được mục đích tương tự."
Ngụy Mãn Châu nghe vậy, ánh mắt hơi động.
Suy nghĩ một lát, gã nói: "Đi, chúng ta đi gặp Tiết đại công tử."
Tiết đại công tử vốn không muốn tiếp đón họ, nghe nói họ là đến để tặng Bồng Lai Tiên Thảo, mới đồng ý để họ vào.
"Thật sự là Bồng Lai Tiên Thảo." Tiết đại công tử ngồi trên xe lăn, mở hộp ra nhìn thoáng qua Bồng Lai Tiên Thảo bên trong, rồi đóng hộp lại.
Ngụy Mãn Châu cười nói: "Có Bồng Lai Tiên Thảo này, tu vi của Đại công tử có thể khôi phục như trước rồi."
"Ừm, không tệ," Tiết đại công tử khen ngợi một câu, ôm hộp không trả lại, nhàn nhạt nói: "Người thông minh không nói lời bóng gió, nói đi, các ngươi muốn đưa ra điều kiện gì."
Thẳng thắn như vậy sao?
Mọi người đảo Bồng Lai nhìn nhau, trong mắt đều nhìn thấy sự kinh ngạc của đối phương.
Nếu Tiết đại công tử đã thẳng thắn như vậy, Ngụy Mãn Châu liền ẩn ý nói cho hắn ta biết ý định của mình.
Tiết đại công tử cười khẩy nhìn Ngụy Mãn Châu: "Chỉ có chuyện nhỏ như vậy thôi sao? Yên tâm, ta sẽ giúp các ngươi truyền đạt."
Ngụy Mãn Châu nhận được sự đảm bảo, không khỏi nở nụ cười, gã phát hiện Tiết đại công tử đang cầm chơi một chiếc khăn tay trắng tinh nhuộm máu, trên khăn tay hình như còn thêu một hoa văn xiên xiên vẹo vẹo, vì kéo gần khoảng cách với Tiết đại công tử, gã cố ý hỏi về nguồn gốc của chiếc khăn tay.
Không ngờ chiếc khăn tay này lại liên quan đến chuyện gì đó bí ẩn, Tiết đại công tử lập tức thay đổi sắc mặt, sa sầm nói: "Chuyện của bổn công tử, ngươi cũng dám hỏi? Người đâu, dạy cho tên này một bài học!"
Ngụy Mãn Châu không ngờ tới, còn chưa kịp phản ứng, đã bị cao thủ từ bốn phương tám hướng ùa tới đánh một trận.
Mặc dù gã đã đạt đến cảnh giới Hóa thần, nhưng cao thủ mà Tiết thành chủ phái đến để bảo vệ con trai cả có tu vi còn cao hơn.
Ngụy Mãn Châu không có sức phản kháng, bị đánh đến mặt mũi bầm dập, bị ném ra khỏi sân của Tiết đại công tử.
Những đệ tử đảo Bồng Lai khác cũng bị ném ra, Ngụy Mãn Châu tủi nhục chống nửa người xuống đất, chịu đựng cơn đau khắp người bò dậy, sắc mặt u ám.
Nguyên Cảnh lúc nào đã từng chịu ấm ức như vậy, tức giận nói: "Chuyện này, nhất định phải tìm Tiết thành chủ nói cho ra lẽ!"
Ngụy Mãn Châu nghiến răng: "Không được, Tiết thành chủ vẫn chưa đồng ý hợp tác với chúng ta, lúc này trở mặt với Tiết thành chủ, đối với chúng ta không có lợi."
"Vậy chúng ta cứ để yên như vậy sao!"
Ngụy Mãn Châu lạnh lùng nhìn cánh cửa viện đóng chặt: “Đi một bước tính một bước.”
Chờ Tiết thành chủ trở nên vô dụng, gã nhất định sẽ báo mối thù ngày hôm nay.
…
Gần tối
Tạ Vãn U kể với Phong Nhiên Trú về chuyện xui xẻo ngày hôm nay.
"Có phải vì Tiết đại công tử này quá phong lưu, đắc tội với ai nên mới bị đánh thành như vậy không?"