Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 512

Chương 512 -
Chương 512 -

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, sợ hắn lại ra tay với nương, vật nhỏ thông minh này lập tức nghĩ đến việc cầu cứu.

Người Tiểu Bạch nghĩ đến đầu tiên chính là hồ ly thúc thúc, mặc dù hồ ly thúc thúc cũng là một tên đại xấu xa, nhưng nếu thúc ấy ở đây, chắc chắn sẽ bảo vệ nương.

Nghĩ tới đây, Tạ Chước Tinh cúi thấp người, hung dữ nhìn chằm chằm vào thúc xấu xa, nhe răng nói: "Nói xin lỗi nương, nếu không, Tiểu Bạch lập tức tìm thúc thúc siêu cấp lợi hại đến đánh ngươi!"

Thúc xấu xa giống như không hề sợ hãi, khoan tay nhìn nó: "Được thôi, vậy thì con cứ gọi hắn đến đây đi."

Thúc xấu xa thật là ngang ngược!

Tạ Chước Tinh quyết định, ngay lập tức gọi hồ ly thúc thúc đến, đánh cho thúc xấu xa này một trận tơi bời.

Thấy nó thật sự cúi đầu bắt đầu mân mê khóa trường mệnh trên cổ, Tạ Vãn U không nhịn được cười, cúi xuống vuốt nhẹ thân hình phồng lên vì tức giận của đứa nhỏ, cố nén cười giải thích: "Tiểu Bạch, hắn chính là hồ ly thúc thúc."

"Hả?" Tạ Chước Tinh hoang mang ngẩng đầu, nhìn thúc thúc lạ mặt, lại ngửi ngửi trong không khí, sau đó rất nghiêm túc lắc đầu: "Nương ơi, nương nhận nhầm rồi, chắc chắn người này không phải hồ ly thúc thúc."

Tạ Vãn U: "Bảo bối, hắn thực sự là hồ ly thúc thúc!"

Tạ Chước Tinh nghiêng đầu, nhưng nó thực sự không ngửi thấy mùi quen thuộc từ người thúc thúc này.

Tạ Chước Tinh không tin, nó đặt một chân lên khóa trường mệnh, kiên định mở kết nối với hồ ly thúc thúc.

Sau đó nó thấy thúc xấu xa trước mặt di chuyển tay, lấy ra một chiếc gương quen thuộc, bấm kết nối.

Ngay lập tức, mặt của thúc xấu xa xuất hiện trên màn hình.

Tạ Chước Tinh: "…!!!" Thế giới của đứa trẻ sụp đổ trong nháy mắt.

Nó mở to mắt, vừa hoang mang vừa không thể tin nổi thì thầm: "Hồ ly… thúc thúc?"

Thúc xấu xa lạnh lùng hừ một tiếng.

Tạ Chước Tinh vẫn không tin, bay lên người thúc xấu xa ngửi qua ngửi lại, dùng cả bốn chân leo lên đầu hắn, hít một hơi thật sâu, người vì động tác này mà ngã ra phía sau.

Mặt Phong Nhiên Trú đen lại, dùng giọng nói bình thường của mình: "Ngửi đủ chưa?"

Tạ Chước Tinh ngượng ngùng nằm trên đầu hắn, hơi xấu hổ vung vẩy đuôi: "Thật sự là thúc, hồ ly thúc thúc."

Phong Nhiên Trú: "Ngoài ta ra, còn thúc thúc nào khác có thể ôm nương con mà không bị đánh?"

Tạ Chước Tinh suy nghĩ một chút, ngoài hồ ly thúc thúc, có vẻ như không có thúc nào khác có thể ôm nương mà không bị đánh...

Phong Nhiên Trú lấy nó xuống từ trên đầu mình, nhẹ nhàng nói: "Tạ Chước Tinh, con không nhận ra ta, còn làm rách áo ta nữa."

Tạ Chước Tinh nhìn móng vuốt của mình, càng thêm xấu hổ.

Phong Nhiên Trú nheo mắt nói: "Hơn nữa, ta đã xuất hiện trước mặt các ngươi, các ngươi vẫn không nhận ra ta, trò chơi trốn tìm này, các ngươi đã thua, không có ý kiến gì chứ?"

Tạ Chước Tinh xấu hổ đến nỗi đỏ cả tai, quay đầu nhìn Tạ Vãn U.

Tạ Vãn U ho nhẹ một tiếng: "Tiểu Bạch, chúng ta thực sự đã thua."

Nói ra thật xấu hổ, nếu không phải Phong Nhiên Trú cố ý để lộ một số sơ hở, nàng cũng thực sự không nhận ra...

Phong Nhiên Trú cười nhẹ, cố tình hỏi: "Hình phạt cho việc thua cuộc là gì?"

Thua rồi, Tạ Chước Tinh giống như một củ cải nhỏ héo rũ: "…Đánh mông."

Phong Nhiên Trú lạnh lùng đánh vào mông nhỏ của nó, sau đó mới thả nó ra, Tạ Chước Tinh hơi xấu hổ, vừa được thả ra đã trốn sau lưng Tạ Vãn U.

Phong Nhiên Trú lại tiếp tục ám chỉ: "Còn một người thua cuộc nữa, là ai nhỉ?"

Tạ Vãn U: "…"

Tai của Tạ Vãn U nóng lên, không thể không thương lượng với Phong Nhiên Trú: "Chúng ta để sau này... được không?"

Phong Nhiên Trú rất quen với phong cách của nàng: "Không được, nàng sẽ trốn nợ."

Tạ Vãn U thấy hắn tiến lại gần, lập tức dựa vào tường, đề phòng Phong Nhiên Trú đột nhiên ra tay, Phong Nhiên Trú nhìn nàng, bỗng nhiên cười một cái, truyền âm cho nàng: "Tuy nhiên, ta có thể không phạt nàng ở trước mặt Tiểu Bạch."

Tạ Vãn U cảnh giác nhìn hắn, không biết hắn đang nghĩ gì.

Phong Nhiên Trú bình tĩnh, quay đầu nói với đứa trẻ: "Tiểu Bạch, nương con có chuyện quan trọng muốn nói, con chơi ở sân một lúc được không?"

Tạ Chước Tinh do dự, Phong Nhiên Trú thấy vậy, bình tĩnh lấy ra một hộp đặt trước mặt đứa trẻ. Tạ Chước Tinh tò mò cúi đầu lại: "Hồ ly thúc thúc, đây là cái gì vậy?"

“Quà.”

Phong Nhiên Trú mở hộp, để lộ chú gà con màu vàng nằm trong hộp.

Đôi mắt Tạ Chước Tinh lập tức sáng lên: “!”

Chú gà con vốn đang ngủ say, bỗng thấy một cái đầu mèo mắt sáng rực nhìn mình liền hoảng sợ kêu lên: “Chíp chíp——”

Phong Nhiên Trú: “Thích không, lúc ta nói chuyện với nương con, con có thể chơi với nó.”

Tuy Tạ Chước Tinh mới chỉ là một đứa trẻ, nhưng trong huyết mạch vẫn chảy dòng máu săn mồi theo bản năng của loài thú, lần này nó không do dự, háo hức ngậm lấy chú gà con đang kêu chíp chíp, vui vẻ chạy ra ngoài.

Tạ Vãn U: “Con gà con kia…”

Phong Nhiên Trú đóng cửa lại, thiết lập một kết giới cách âm, quay lại nhìn nàng, thong thả nới lỏng cổ áo: “Lúc này, đừng quan tâm đến người khác nữa.”

Hắn lộ ra bộ dạng này, rõ ràng là muốn làm chuyện không thích hợp cho trẻ em, Tạ Vãn U bị hắn ôm ngồi lên đùi, nàng bị hắn hôn còn hàm hồ nói: “Một lát nữa còn phải đến tửu lâu mừng sinh nhật Tiểu Bạch, nhiều nhất là nửa canh giờ…”

Phong Nhiên Trú không nói gì, cắn nhẹ vào cổ nàng.

Tạ Vãn U sắp sụp đổ rồi.

Phong Nhiên Trú này thật sự là nghiện diễn trò, thế mà còn mang cả xe lăn đến.

Hắn ngồi trên xe lăn, nửa thân trên vẫn chỉnh tề đàng hoàng, giữ chặt eo nàng không cho nàng trốn, còn hỏi: “Tình cũ của nàng tốt hơn, hay ta tốt hơn.”

Tạ Vãn U vòng tay qua cổ hắn, rất không chịu nổi lời hắn nói:

“Chàng… đừng nói nữa…”

Ma tu chính là Ma tu, lúc đầu còn nghiêm trang không thể xâm phạm, loại chuyện này làm nhiều rồi, cũng sẽ tự học thành tinh, bộc lộ bản chất tà ác.

Bình Luận (0)
Comment