Nàng đã dao động, bắt đầu rung động với Bích Tiêu Đan Tông!
Lâm chưởng quỹ cố nén sự phấn khích, nghiêm mặt nói: "Sao lại thế được? Dù sao thì ngươi cũng đã rời khỏi tông phái đó rồi, việc ngươi bái nhập Bích Tiêu Đan Tông bây giờ có xung đột gì chứ?"
Hơn nữa, ngay cả khi nàng vẫn còn liên hệ với tông phái đó, dù bọn họ có đến tận nơi cướp, cũng nhất định phải cướp được tận tay.
Ngay cả tiền chữa thương cho đệ tử cũng không có, thấy đệ tử tu vi giảm sút thì đuổi về nhà, cách làm như vậy, e chỉ là một tông phái nhỏ bé, không đáng sợ.
Lâm chưởng quỹ hoàn toàn không để tông phái trước đây của Tạ Vãn U vào mắt: "Ngươi cứ nói đi, có phải đã dứt khoát sạch sẽ với tông phái đó rồi không?"
Tạ Vãn U nhớ lại cảnh tượng nguyên chủ vì tên tra nam mà đoạn tuyệt với sư môn, bị sư tôn đang tức giận trục xuất khỏi Kiếm Tông ngay tại chỗ, nàng im lặng gật đầu: "Rất chắc chắn."
Từ lúc đó, sư tôn đã xóa tên nguyên chủ ra khỏi danh sách đồ đệ, không còn đường quay lại.
Còn sau này Tạ Vãn U nàng đi đến chỗ nào, thật sự không còn liên quan đến Kiếm tông nữa.
Lâm chưởng quỹ chỉ nghĩ Tạ Vãn U nhớ lại sự vô tình của tiểu tông môn ngày trước, mới vì thế mà đau lòng, vội vàng chuyển chủ đề: "Vậy thì không sao rồi, Bích Tiêu Đan tông luôn chào đón ngươi."
Ông ấy khẽ ho một tiếng, cầm lấy một tờ đơn thuốc đưa cho nàng: "Đây là đơn thuốc luyện đan Ngưng khí đan nhất phẩm Huyền giai, ngươi thử xem."
Tạ Vãn U bị đơn thuốc mới thu hút sự chú ý, lập tức quên hết mọi chuyện khác, nhận lấy đơn thuốc nghiên cứu một lúc, bắt đầu luyện đan lần thứ tư.
Lần luyện đan thứ tư, Tạ Vãn U luyện thành công một viên đan dược hạ phẩm nhất phẩm Huyền giai.
Chuyện này nằm trong dự liệu của Lâm chưởng quỹ, ông ấy vỗ tay khen ngợi: "Không tệ, không tệ."
Lần luyện đan thứ năm, Tạ Vãn U luyện thành công một viên đan dược trung phẩm nhất phẩm Huyền giai.
Tốc độ tiến bộ có phần đáng sợ, Lâm chưởng quỹ hoảng hốt khen ngợi: "Tốt lắm, tốt lắm."
Lần luyện đan thứ sáu, Tạ Vãn U luyện thành công một viên đan dược thượng phẩm nhất phẩm.
Đây có phải là tốc độ tiến bộ của người bình thường không? Lâm chưởng quỹ ngây người, không giữ được vẻ mặt bình tĩnh, bám chặt vào lò luyện đan, không thể tin được nói: "Ngươi... ngươi không có bình cảnh sao? Sao lại nhanh như vậy!"
Tạ Vãn U rất vô tội: "Nhưng... đan dược này thực sự khá đơn giản." Chỉ có một vài loại nguyên liệu, chỉ cần quen với cách xử lý thì chẳng có gì khó khăn cả.
Lâm chưởng quỹ bị đả kích: "..."
Nhìn nhau một lúc, Lâm chưởng quỹ đưa tay ấn lên mắt.
Thiên tài xuất chúng này, lại là có thật sao? Kể cả có truyền tin tức đến giới tu chân thì cũng chẳng ai tin chuyện này là thật...
Lâm chưởng quỹ lấy ra một đơn thuốc nhất phẩm Huyền giai phức tạp hơn, hiền từ nói: "Đứa bé ngoan, thử cái này xem."
Lâm chưởng quỹ không dám để Tạ Vãn U luyện đan cấp quá cao, dù sao nàng cũng chưa được học qua hệ thống, ngay cả cơ bản cũng không vững, về sau luyện đan khó tránh khỏi sai sót, vì vậy chỉ để Tạ Vãn U tiếp tục luyện đan dược nhất phẩm.
Tạ Vãn U kiêm chức Luyện đan sư tạm thời của Bích Hòa Đường, sau khi luyện đủ lượng đan dược cần thiết trong ngày, nàng cũng nhận nhận được thù lao tương ứng - hai mươi lăm khối linh thạch hạ phẩm.
Linh thạch là tiền tệ chung của giới tu chân, chia thành hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm, một trăm khối linh thạch hạ phẩm bằng một khối linh thạch trung phẩm.
Lần đầu tiên Tạ Vãn U nhìn thấy linh thạch, tò mò sờ thử, phát hiện ra bên trong linh thạch có một ít linh lực.
Tạ Tiểu Bạch trốn trong tay áo bỗng nhiên cử động, Tạ Vãn U giật mình, chột dạ nhìn về phía Lâm chưởng quỹ.
Lâm chưởng quỹ liếc mắt nhìn thấy tay áo của nàng khẽ động, làm như không có chuyện gì xảy ra mà dời mắt đi.
Tạ Vãn U: "..."
Biểu hiện của Lâm chưởng quỹ khiến nàng khó mà không nghi ngờ, thật ra vật nhỏ đã sớm bại lộ rồi.
Bị Tạ Vãn U nhìn chằm chằm, Lâm chưởng quỹ híp mắt cười, không hỏi nhiều, giục nàng đi tắm thuốc.
Người trẻ tuổi lén lút nuôi động vật nhỏ cũng là chuyện bình thường.
Sau khi ngâm bốn ngày liền trong bồn thuốc, tu vi của Tạ Vãn U đã hồi phục đến cảnh giới Luyện khí tầng tám.
Tối hôm đó, Tạ Vãn U quyết định lên đường đến phòng của Tạ Nghiên Ngữ để tìm kiếm sợi dây chuyền.
Trước khi đi, Tạ Vãn U nắm lấy bàn chân trước của Tiểu Bạch, không yên tâm được, sợ vật nhỏ nghĩ ngợi lung tung, nên kiên nhẫn giải thích: "Tối nay nương phải ra ngoài làm việc, bên ngoài rất nguy hiểm, không tiện mang Tiểu Bạch theo, Tiểu Bạch có thể ở lại phòng đợi nương về không?"
Tiểu Bạch vừa nghe nàng nói muốn ra ngoài một mình thì vô cùng lo lắng, cơ thể nhỏ bé vô thức căng thẳng, lí nhí hỏi: "Vậy nương... nương sẽ còn quay về sao?"
Bóng ma bị bỏ rơi vẫn còn lởn vởn trong tâm trí non nớt của Tạ Tiểu Bạch, mặc dù những ngày này Tạ Vãn U đối xử với nó rất tốt, nhưng hạt giống ngờ vực đã được gieo xuống, Tiểu Bạch không thể không nghi ngờ liệu Tạ Vãn U có nhân cơ hội này bỏ rơi nó hay không.
Đôi mắt của Tạ Tiểu Bạch ươn ướt, ngẩng đầu mong đợi nhìn Tạ Vãn U nhưng không chắc chắn, giống như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi, trái tim của Tạ Vãn U lập tức mềm nhũn, nàng cúi xuống hôn lên cái đầu nhỏ của nó, đảm bảo: "Nương tuyệt đối sẽ không bỏ rơi Tiểu Bạch, chúng ta ngoéo tay nào, sau khi ngoéo tay, thần tiên trên trời sẽ biết đến lời hứa của chúng ta, nếu nương không tuân thủ, nương sẽ bị thần tiên trừng phạt!"
Tạ Vãn U vừa nói vừa giơ một ngón tay về phía bàn chân trước của Tiểu Bạch, nghiêm túc ra hiệu mãi nhưng không tìm được tư thế nào có thể móc vào bàn chân trước của nó.
Tạ Tiểu Bạch cúi đầu nhìn bàn chân của mình, dùng sức xòe năm móng chân ra, xòe thành hình bông hoa, đáng tiếc là đừng nói đến ngón tay của Tạ Vãn U, ngay cả một chiếc tăm cũng không nhét vào được kẽ chân của nó.
Tạ Tiểu Bạch: "..."
Sau khi nhìn vào đôi mắt ngây thơ, bối rối của Tạ Tiểu Bạch trong giây lát, cuối cùng Tạ Vãn U không nhịn được bật cười: "Phụt --"
Tiểu Bạch xấu hổ vì bị cười, dùng đuôi che bàn chân lại, bực bội nói: "Nương hư quá!"