Tạ Chước Tinh bị xoa đến mức phát ra một loạt âm thanh kỳ lạ, lại không thể giãy thoát khỏi ma trảo, đành tức giận dùng răng nanh nhỏ cắn một cái vào tay Phong Nhiên Trú.
Dung Độ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào kiếm Phất Sương trong tay Tạ Vãn U, sau khi Huyền Du Đạo Nhân ra ngoài, kiếm Phất Sương vẫn không ngừng nhấp nháy... Người thực sự khiến kiếm Phất Sương cảnh báo đã trở nên rất rõ ràng rồi.
Ánh mắt Dung Độ sắc bén, lập tức kéo Tạ Vãn U ra sau lưng, giơ tay triệu hồi kiếm bổn mệnh, mũi kiếm nhắm thẳng vào Phong Nhiên Trú: "Bỏ Tiểu Bạch ra."
Vốn dĩ Tạ Chước Tinh đang dùng quyền mèo đối phó với một ngón tay của Phong Nhiên Trú, đột nhiên thấy Kiếm Tôn thúc thúc đối diện đang lạnh lùng dùng kiếm chỉ vào hồ ly thúc thúc, nó nghi ngờ, hoang mang nghiêng đầu.
Phong Nhiên Trú rất nghe lời, đặt đứa trẻ lên bàn, quay lại nhìn Dung Độ, nheo đôi mắt màu xám xanh: "Ngươi đây là đang nghi ngờ ta sao?"
Dung Độ lạnh lùng hỏi: "Ngày đầu tiên ta được sư tôn đưa về, ngươi đã nói gì với ta?"
Phong Nhiên Trú khựng lại, mở miệng nói: "Ta nói, ta thật ghét ngươi."
Ánh mắt Dung Độ vẫn không hết nghi ngờ, lại hỏi: "Ngày đầu tiên sau khi sư tôn phi thăng, ngươi đã làm gì."
Nói đến chuyện này, sắc mặt Phong Nhiên Trú hơi thay đổi, giọng điệu cũng không tốt lắm: "Nhất định phải nói chuyện này sao?"
Dung Độ dùng ánh mắt lạnh lùng cho hắn câu trả lời.
Tạ Vãn U cũng lặng lẽ thò đầu ra từ sau lưng Dung Độ, tò mò nhìn hắn, muốn biết chuyện gì khiến Phong Nhiên Trú khó mở lời đến vậy.
Cuối cùng, Phong Nhiên Trú không vui mở miệng: "... Ăn hết tất cả đồ cúng mà các ngươi dâng cho sư tôn ở tông từ."
Tạ Vãn U: "..."
Chẳng trách Phong Nhiên Trú không muốn kể lại đoạn lịch sử đen tối này, hóa ra lúc trước y lại có lúc ngây thơ như vậy!
Nhưng tính toán cẩn thận, Huyền Thiên Tổ Sư phi thăng cũng đã là chuyện của mấy trăm năm trước, lúc đó Phong Nhiên Trú vẫn chỉ là một chú hổ còn rất nhỏ, làm một số chuyện không mấy chín chắn, cũng là điều rất có thể.
Vì vậy, Tạ Vãn U cảm thấy, tổ sư gia thực sự rất cưng chiều Phong Nhiên Trú.
Dung Độ nhận được câu trả lời, cơ thể căng thẳng rốt cuộc cũng thả lỏng một chút, lại mở miệng hỏi: "Trên người ngươi sao lại có ma khí, ngươi... nhập ma rồi sao?"
Lần này, Phong Nhiên Trú không trả lời ngay, hắn nhìn chằm chằm Dung Độ một lúc, thản nhiên đáp: "Sư đệ, dù sao ta cũng đã ở Ma Uyên lâu như vậy."
Nghe đến từ "Ma Uyên", lông mi Dung Độ khẽ run, chuyện năm đó Phong Nhiên Trú rơi vào Ma Uyên, vẫn là một vết thương cũ khó lành trong lòng y.
Đúng vậy, người từ Ma Uyên bò ra, trên người mang theo một chút ma khí, chẳng phải là chuyện bình thường sao?
Y từ từ thu kiếm, cúi đầu nhìn xuống đất, không biết có tin hay không.
Lúc Phong Nhiên Trú đi ngang qua người y, bước chân khựng lại, đột nhiên nói: "Tạ Vãn U đã không còn bái ngươi làm sư tôn, vậy nàng không phải là sư điệp của ta."
Dung Độ đột ngột ngẩng đầu.
Phong Nhiên Trú mỉm cười với y, lướt qua vai y, ra khỏi cửa.
Hắn vừa rời đi, kiếm Phất Sương lập tức trở nên yên lặng.
Tạ Chước Tinh thò đầu ra nhìn hai người lớn một lúc, sau đó cẩn thận bay đến đậu trên vai Tạ Vãn U, ngoan ngoãn ngồi yên.
Dung Độ không quay đầu lại, Tạ Vãn U còn tưởng y sẽ hỏi gì đó, nhưng giây tiếp theo, hình như Dung Độ đã bình tĩnh lại, giọng điệu bình thường nói: "Minh chủ Tiên Minh muốn đến thăm con, con chuẩn bị trước đi."
Tạ Vãn U nhất thời không để ý đến chuyện khác, nhíu mày nói: "Minh chủ Tiên Minh? Trước đây ta không hề quen biết hắn, đột nhiên đến thăm ta làm gì?"
Rõ ràng, không có chuyện gì mà lại nhiệt tình đi thăm, không phải gian thì cũng là trộm.
Dung Độ bịt mũi miệng, phẩy phẩy lông hổ đang bay lơ lửng trong không khí: "Minh chủ Tiên Minh đến để nói giúp cho Tông chủ Thiên Nguyên, nghe nói kiếm chủ Phất Sương đã xuất hiện, nên tiện đường đến xem thử."
Mặc dù nói vậy, nhưng Tạ Vãn U đã nghe ra ý trong lời nói của Dung Độ.
Vì chuyện "chữa chết" Tiết đại công tử, Tiết thành chủ và Tông chủ Thiên Nguyên đã hoàn toàn trở mặt, cộng thêm việc Tông chủ Thiên Nguyên bị tình nghi có liên quan đến chuyện đảo Bồng Lai bắt cóc tu sĩ đến Ma vực, nên Tông chủ Thiên Nguyên phải ở lại để điều tra và thẩm vấn.
Minh chủ Tiên Minh liên quan mật thiết với Thần Khải, đột nhiên đến thành Trục Lộc, chắc hẳn là để đưa Tông chủ Thiên Nguyên ra khỏi đây.
Còn về kiếm chủ Phất Sương như nàng, vì nhất thời không giết được, nên có lẽ Minh chủ Tiên Minh đã đổi một cách khác, chuyển sang chính sách ôn hòa, muốn thử thu phục nàng.
Tạ Vãn U đã sớm dự đoán được điều này, nên không hề hoảng hốt, gật đầu nói: "Ta biết rồi."
Dung Độ không ở lại lâu, rất nhanh đã rời đi.
Tạ Vãn U nhìn theo bóng lưng y, chìm vào suy tư.
Độ Huyền Kiếm Tôn thực sự tin lời của Phong Nhiên Trú dễ dàng như vậy sao?
Y thực sự không phát hiện ra vấn đề trên người Phong Nhiên Trú sao?
Với sự thận trọng của Độ Huyền Kiếm Tôn, việc không truy cứu tận gốc chuyện này, bản thân nó đã là một điều cực kỳ bất thường.
Tạ Vãn U càng nghiêng về khả năng Dung Độ thực sự đã phát hiện ra điều gì đó, nhưng vì một lý do nào đó, y không biểu hiện ra, mà duy trì sự hòa thuận bề ngoài.
Tạ Vãn U xoa đầu mèo của vật nhỏ, thở dài, nói khẽ: "Thôi, đi bước nào tính bước đó vậy."
"Không, con không đi được."
Một giọng nói u uất đột nhiên vang lên bên cạnh nàng, làm Tạ Vãn U giật mình.
Tạ Vãn U quay đầu lại, thấy Huyền Du Đạo Nhân khoan tay nhìn nàng: "Đồ nhi ngoan, giải thích cho sư tôn đi, rốt cuộc con thuần phục được ai?”
Tạ Vãn U: "..."
Được rồi, chuyện gì đến cũng sẽ đến.