Vậy vấn đề đặt ra, nàng phải làm sao để lấy lại được chiếc dây chuyền trên người Tạ Nghiên Ngữ đây?
Ban ngày, bên cạnh Tạ Nghiên Ngữ luôn có người bảo vệ, đến tối, cả Ngọc Lan các cũng có vô số hộ vệ canh gác, nếu cướp bừa, nhất định sẽ kinh động đến Tạ gia.
Trừ khi nàng cướp rồi chạy, chạy đến nơi mà Tạ gia không thể với tới.
Tạ Vãn U cảm thấy được, Tạ gia này thật sự là một nơi rách nát, nàng đã sớm không muốn ở lại đây nữa, lý do duy nhất nàng ở lại là vì sợi dây chuyền này.
Đèn trong phòng đã tắt, Tạ Vãn U cũng như lúc đến, không một tiếng động rời khỏi Ngọc Lan Các.
Trên đường trở về, Tạ Vãn U âm thầm lên kế hoạch trong đầu.
Muốn giành lại được sợi dây chuyền mà toàn thân trở ra, thứ nhất, phải đảm bảo lúc giành không gặp nhiều cản trở, thứ hai, phải đảm bảo rút lui đủ nhanh, thứ ba, phải đảm bảo chỗ dựa đủ cứng.
Vì Tạ Vãn U đã quyết định bái nhập Bích Tiêu Đan Tông, nên điều thứ ba đã được giải quyết, chỉ còn điều thứ nhất và thứ hai cần phải suy nghĩ.
Tạ Vãn U trầm tư một lát, xem ra, trực tiếp cướp mặt dây chuyền trong phủ rõ ràng là không ổn, vừa dễ bị đánh hội đồng, lại không có lợi cho việc chạy trốn.
Vậy thì chỉ còn cách ra tay ở bên ngoài phủ.
Ủ một bụng kế hoạch, Tạ Vãn U mò mẫm trở về tiểu viện.
—
Vừa mở cửa, một bóng trắng nhỏ bé đã không kiên nhẫn lao vào lòng, khiến Tạ Vãn U không khỏi bật cười, vội vàng cúi xuống đón lấy: "Tiểu ngốc nghếch, nương đã nói sẽ trở về, sao lại không yên tâm thế?"
Tạ Tiểu Bạch bị Tạ Vãn U nhìn thấu suy nghĩ, ngượng ngùng cọ xát vào lòng Tạ Vãn U, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu, ngọt ngào luôn miệng gọi: "Nương ơi! nương ơi~"
Sau khi Tạ Vãn U đi, Tạ Tiểu Bạch lo sợ nương sẽ không trở lại, không nghe theo lời dặn dò của Tạ Vãn U mà đi ngủ, dù buồn ngủ đến mấy cũng không dám nhắm mắt, luôn canh giữ trước cửa.
Chỉ khi nghe thấy tiếng bước chân của nương từ bên ngoài, nó mới tỉnh táo lại, lòng tràn đầy vui mừng đi quanh trước cửa.
Nương thực sự đã trở lại!
Điều này có nghĩa là, từ nay về sau nó sẽ không bị nương bỏ lại phía sau nữa?
Sự khi nhận thức được chuyện này, trái tim của Tạ Tiểu Bạch trở nên vô cùng ấm áp, đồng thời cũng xuất hiện một cảm giác lạ, vừa có chút chua xót, vừa ngọt ngào khó tả.
Tạ Tiểu Bạch chôn mặt vào cổ Tạ Vãn U, đuôi vẫy vui vẻ. Tạ Tiểu Bạch nghĩ từ nay mình cũng là đứa trẻ được người khác yêu thương! Tạ Vãn U không biết bé con đang vui vẻ vì điều gì, sau khi dỗ dành bé con quá vui vẻ đi ngủ, nàng lại gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh, tiếp tục việc ngồi tĩnh tọa vận công như mọi khi.
Tạ Vãn U còn nhớ ngày mai Tạ Nghiên Ngữ sẽ sai người đưa đan dược hủy dung cho nàng, nên cố ý dậy sớm luyện kiếm, rồi trở về phòng yên lặng chờ đợi.
Như Tạ Vãn U dự đoán, Vương bà tử thường không mang bữa sáng đến, nhưng hôm nay lại bất thường mang đến cho nàng một bát cháo và một đĩa dưa muối.
Vương bà tử hung ác nói: "Cháo còn dư lại tối hôm qua, vừa khéo có thể cho tiện nhân nhà ngươi ăn, nhớ ăn tiết kiệm, đây chính là đồ ăn một ngày của ngươi đó."
Tạ Vãn U lười quan tâm đến Vương bà tử, im lặng kéo khay đồ ăn lại gần.
Vương bà tử nghe thấy tiếng va chạm của bát đĩa bên trong, đôi mắt đục ngầu lóe sáng. Bà ta lắng nghe cẩn thận, rất nhanh chóng nghe được một giọng nói nhỏ nhút nhát, là tiểu dã loài kia đang nói: "Nương ơi... có thể cho Tiểu Bạch ăn một chút không... Tiểu Bạch rất đói."
Giọng nói của Tạ Vãn U lập tức vang lên, có phần không vui: "Đói cái gì mà đói? Không nghe thấy lời lão bà tử kia à, chút đồ này ta ăn còn không đủ, làm sao còn thừa để chia cho ngươi."
Tiếng bát đũa va chạm nhau nhanh hơn, giống như Tạ Vãn U vì muốn bảo vệ thức ăn đã nhanh chóng uống hết chào.
Tiếng khóc ấm ức của đứa trẻ hòa lẫn vào tiếng bát đũa, nghe vào thật sự đáng thương.
Nụ cười của Vương bà tử càng tươi hơn.
Thành công!
Bà ta lại nghe một lúc, xác nhận Tạ Vãn U đã uống hết cháo, liền quay về báo cáo với nha hoàn Thúy Vân bên cạnh đại tiểu thư.
Vương bà tử không biết, sau khi bà ta đi, Tạ Vãn U trong phòng đã buông đôi đũa đang gõ bát xuống.
Tiểu Bạch nằm trên vai nàng vẫy đuôi, căng thẳng hỏi nhỏ: "Nương ơi, nãy giờ Tiểu Bạch có nói sai gì không?"
Tạ Vãn U bế nó xuống khỏi vai, xoa đầu nó, khen ngợi: "Tiểu Bạch diễn rất tốt, quả thực có năng khiếu diễn xuất!"
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Tạ Vãn U chìm suy tư.
Tiểu Bạch trông có vẻ là một đứa trẻ ngây thơ ngốc nghếch, nhưng diễn xuất lại ngoài sức tưởng tượng, từ giọng điệu run rẩy đến tiếng khóc giả đều rất hoàn hảo, nếu Tạ Vãn U không phải là người lên kế hoạch cho toàn bộ vở kịch này thì có lẽ đã bị Tiểu Bạch lừa mất.
Hơn nữa, Tạ Vãn U nhờ Tiểu Bạch giúp diễn kịch, Tiểu Bạch không những không hỏi nhiều mà còn rất háo hức đồng ý.
Sao càng nghĩ càng thấy... đứa nhỏ này có vẻ phúc hắc bẩm sinh?
Tạ Vãn U im lặng một lát, cúi đầu nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cũng đang nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mắt xanh xám to tròn, rõ ràng phản chiếu hình ảnh của Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U lập tức bị sự dễ thương đánh bại, không còn tâm trạng nghĩ đến chuyện khác nữa.
Phúc hắc bẩm sinh thì phúc hắc bẩm sinh đi, bây giờ cô chỉ muốn hôn nhóc đáng yêu này thôi!
Tiểu Bạch bị hôn liên tục hơn chục cái trên đầu: "?"
Một dấu hỏi nhỏ từ từ hiện ra trên đầu.
Tiểu Bạch ngơ ngác.JPG
Sau khi hôn Tiểu Bạch xong, Tạ Vãn U trở lại vẻ mặt nghiêm túc, bắt đầu nghiên cứu bát cháo có bỏ Tuyệt Nhan đan.
Tạ Vãn U: "Cứ như vậy thì có vẻ hơi lãng phí?" Dù sao thì Tạ Nghiên Ngữ cũng đã bỏ ra rất nhiều linh thạch để mua.
Tạ Vãn U quyết định đáp lễ, để người Tạ gia cũng nếm thử hương vị của Tuyệt Nhan đan.
Dù sao bọn họ thích làm chuyện vô liêm sỉ như vậy, nàng cũng không cần chừa mặt mũi gì đó nữa.