Kim Tuyền: "Ngươi..."
Quý Vân cảnh cáo liếc hắn ta, Kim Tuyền đành miễn cưỡng đè nén cảm giác thất bại, không cam lòng nghiến răng nói: "Đúng, đúng! Ta không dám nữa!"
Tạ Vãn U nhìn hắn ta từ trên cao xuống, rõ ràng động tác vừa rồi tràn đầy tàn nhẫn, nhưng Kim Tuyền nhìn nàng, lại phát hiện thần thái và cảm xúc trong mắt nàng rất bình tĩnh, không hiểu sao lại khiến Kim Tuyền cảm thấy một sự tương phản vô cùng mãnh liệt.
Giọng nói của Tạ Vãn U như suối lạnh, chậm rãi nói: "Nếu còn dám có ý đồ với Tiểu Bạch, ta sẽ giết ngươi."
Nói xong, nàng giẫm một cước lên người Kim Tuyền, tiếng xương vỡ lập tức vang lên.
Kim Tuyền miễn cưỡng kiềm chế biểu cảm méo mó, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Tạ Vãn U đã ngự kiếm phi hành, không ngoảnh đầu lại mà rời đi.
Quý Vân đuổi theo, ngoái đầu nhìn Kim Tuyền: "Ngươi không sao chứ."
Kim Tuyền cười lạnh một tiếng: "Hay là ngươi cũng thử bị giẫm gãy xương chân xem?"
Quý Vân liền dìu hắn ta lên pháp khí phi hành của mình.
Trên đường, Kim Tuyền lau mồ hôi lạnh trên trán, nghiến răng nói: "Quý Vân, lần này chúng ta đều nhìn nhầm rồi, đây đúng là một kẻ tàn nhẫn."
...
Tạ Vãn U một đường ngự kiếm phi hành, cuồng phong cuốn lấy mái tóc dài của nàng, lướt qua khuôn mặt không chút biểu cảm của nàng.
Trong tay nàng cầm một tấm bản đồ, lúc này, một chấm đỏ đang nhấp nháy ở một vị trí nào đó trên bản đồ.
Đó chính là vị trí của đảo Bồng Lai.
Đảo Bồng Lai ở trên Linh Trạch, Linh Trạch là một vùng biển, phần lớn các loài thú biển sống trong Linh Trạchđều có tính hung dữ, những loài thú biển có trí khôn sẽ tụ tập thành từng nhóm, phân chia lãnh địa theo thực lực và chủng tộc.
Nói chung, tình hình Linh Trạch rất phức tạp, bản đồ này là do đảo chủ trước kia đưa cho nàng, có thể tránh được những lãnh địa của những loài thú biển thù địch với tu sĩ, đi theo tuyến đường an toàn nhất để đến thẳng đảo Bồng Lai.
Hiện tại Tạ Vãn U đã tăng tốc độ ngự kiếm phi bay, trong vòng một ngày bay từ Vạn Phật Tông đến Linh Trạch, không phải là vấn đề gì.
Trước khi hoàng hôn, Tạ Vãn U đã nhìn thấy sóng biển xanh biếc của Linh Trạch.
Lúc này mặt trời lặn về phía tây, ánh đỏ cam của hoàng hôn nhuộm đỏ mặt biển, một mặt trời tròn như lòng đỏ trứng muối dần dần chìm vào biển màu cam.
Cảnh tượng này thật sự rất đẹp, Tạ Vãn U đột nhiên nhớ đến Tiểu Bạch, Tiểu Bạch vẫn luôn sống trên đất liền, còn chưa từng nhìn thấy biển lần nào.
Nàng dừng lại, mở chức năng liên lạc trên pháp khí phòng ngự.
Đứa trẻ ở phía bên kia gần như bắt máy ngay lập tức, cái đầu mèo tròn xoe lập tức xuất hiện trong hình chiếu.
Nó đưa mặt lại gần hình chiếu, ria mép trắng và mũi hồng đều có thể nhìn thấy rõ ràng, bộ lông trắng muốt bồng bềnh như kẹo bông gòn, giọng nói cũng ngọt ngào mềm mại: "Nương! Tiểu Bạch rất nhớ nương!"
Nghe thấy giọng nói này, cái lồng trong suốt giam giữ nàng giống như bị hòa tan ra một lỗ hổng, Tạ Vãn U không tự chủ được cong môi: "Bảo bối, nương cũng nhớ con."
Tạ Chước Tinh thẹn thùng rung rung tai, nương rất ít khi gọi nó là bảo bối, nó đã bốn tuổi rồi, không còn là bảo bối nhỏ nữa... Cứ cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Chân của Tạ Chước Tinh lặng lẽ nở một đóa hoa, trong cổ họng rất thành thật phát ra tiếng gừ nhỏ: "Nương, nương đến đảo Bồn Tử Bay Đến chưa, có bị kẻ xấu bắt nạt không?"
"Đảo Bồn Tử... Bay Đến?" Tạ Vãn U bắt đầu thấy có chút buồn cười, nhận ra mình có xu hướng muốn cười, lòng Tạ Vãn U không khỏi nhẹ nhõm.
May quá, hiệu ứng tuyệt tình do Thanh Tâm Kinh mang lại không phải là hiệu ứng vĩnh viễn, vẫn có thể phá giải được!
Tạ Vãn U giải thích với đứa trẻ ngốc nghếch: "Không phải đảo Bồn Tử Bay Đến, là đảo Bồng Lai, Bồng của bồng bềnh, Lai là..."
Tạ Vãn U nói đến đây, cũng không giải thích được nữa, Lai là ghép từ nào nhỉ? Hơn nữa Tiểu Bạch đã học chữ này chưa?
Tạ Chước Tinh ngoan ngoãn ngồi xổm, vẫn đang chờ nương giải thích, thấy Tạ Vãn U dừng lại, nghiêng đầu khó hiểu: "Là Lai trong đến đây ăn cơm sao ạ?"
*Lai (莱) trong đảo Bồng Lai là cây lê, đất hoang hóa, Lai (来) mà Tiểu Bạch hiểu là đến, đến đây, tới. Đều có âm đọc giống nhau.
Tạ Vãn U: "Không phải... hazz, nương cũng không biết nên nói với con thế nào.”
Giới tu chân vẫn có một số chữ khác với chữ giản thể.
Tạ Chước Tinh suy nghĩ một lúc, bỗng nảy ra ý: "Chẳng mấy chốc là Hồ ly thúc thúc về, con có thể nhờ hồ ly thúc thúc dạy con."
Nghe thấy chữ hồ ly thúc thúc, tim Tạ Vãn U khẽ run, trong lòng dâng lên gợn sóng.
Tạ Vãn U thấy tim mình ngứa ngáy, như bị đuôi hồ ly của Phong Nhiên Trú cào nhẹ.
Không xong, sao lại thế này, chỉ cần nghĩ đến tên hắn, nàng lại như đang yêu lần nữa vậy.
"Nương?"
Tạ Vãn U hoàn hồn, khẽ ho một tiếng, ngụy biện nói với Tạ Chước Tinh: "Nương vẫn chưa đến đảo Bồng Lai, chỉ thấy hoàng hôn trên biển đẹp quá nên muốn chia sẻ cùng Tiểu Bạch."
Nói xong, nàng đổi hướng màn hình liên lạc sang phía chân trời, nơi mặt trời lặn rực rỡ.
Đứa trẻ chưa từng thấy cảnh đẹp nào như vậy, lập tức thốt lên một tiếng kinh ngạc nhỏ.
Tạ Vãn U hỏi: "Đẹp chứ?"
Tạ Chước Tinh trả lời rất to: "Đẹp ạ!"
Tạ Vãn U nói: "Dưới biển có rất nhiều đồ ăn ngon, sau này nương sẽ bắt ít hải sản lên, nướng cho Tiểu Bạch ăn nhé?"
Đuôi Tạ Chước Tinh lại quẫy thành hình cánh quạt nhỏ, vui vẻ nói: "Được! Tiểu Bạch có thể phun lửa, giúp nương nướng!"
Niềm vui thuần khiết có thể lây lan, tâm trạng vốn bị Thanh Tâm Kinh làm xáo trộn của Tạ Vãn U lập tức khá hơn nhiều.
Nàng định nói gì đó thì bỗng nghe thấy một giọng nam trầm thấp vang lên, giọng điệu khinh thường: "Nhanh lau miệng đi, nước miếng chảy xuống rồi kìa."
Tạ Chước Tinh nghe xong, theo bản năng dùng chân lau miệng, nhưng chẳng lau được gì, lúc này mới nhận ra mình bị lừa.
Nó quay đầu trừng mắt nhìn Phong Nhiên Trú: "Hồ ly thúc thúc, thúc lại lừa trẻ con."
Phong Nhiên Trú chọc vào đầu nó: "Con là đứa ngốc, nên ta mới lừa con."
Nói xong, hắn ung dung ngồi xuống ghế, nhìn Tạ Vãn U: "Đã đến Vạn Phật Tông chưa?"
Tạ Vãn U nhớ đến Thanh Tâm Kinh khiến nàng phải đoạn tuyệt tình ái, không khỏi đau đầu: "Đã đến rồi."
Phong Nhiên Trú nheo mắt đánh giá nàng: "Biểu cảm của nàng có chút không ổn, phương pháp Vạn Phật Tông cho nàng có vấn đề sao?"
"Ta thấy rất có vấn đề." Tạ Vãn U thở dài: "Ta đã học Thanh Tâm Kinh đó, sau khi học xong, trái tim ta lạnh giống như nhân gian có tuyết rơi mười năm."
"Thanh Tâm Kinh?" Phong Nhiên Trú giống như nghe thấy điều gì rất vô lý, vẻ mặt lập tức lạnh xuống: "Nàng chắc chắn là Thanh Tâm Kinh sao?"
Tạ Vãn U hơi ngạc nhiên, thấy Phong Nhiên Trú cau mày như vậy, lòng nàng cũng bắt đầu lo lắng: "Phật tử và Ngũ Uẩn Đại Sư đều nói là Thanh Tâm Kinh, chắc không sai đâu... Sao vậy?"
Phong Nhiên Trú nhìn nàng một cái sâu xa: "Thanh Tâm Kinh là tâm pháp bổn môn của Vạn Phật Tông, ta không ngờ để giúp nàng chế ngự tác động tiêu cực của kiếm Phất Sương, bọn họ lại truyền cả tâm pháp bổn môn của mình cho nàng."
Tạ Vãn U hoàn toàn không ngờ Thanh Tâm Kinh mà Ngũ Uẩn Đại Sư nhẹ nhàng dạy nàng học lại có nguồn gốc như vậy, lúc này nàng hoàn toàn kinh ngạc: "Cái gì?"
Phong Nhiên Trú từ từ nói: "Tất cả những ai từng học Thanh Tâm Kinh đều quên hết hồng trần, không ham muốn, không cầu mong, không có ngoại lệ."
"Tạ Vãn U." Giọng Phong Nhiên Trú nặng nề, vẻ mặt phức tạp:
"Nàng không quyết định xuất gia tại chỗ, hiện tại vẫn có thể nhớ đến chúng ta, đối với chúng ta mà nói, đúng là tình yêu đích thực."
Tạ Vãn U: "..."
Nàng không dám nói thực ra trong một chốc, nàng đã quên bọn họ.
Cho dù bây giờ nàng vẫn có thể chống lại ảnh hưởng của Thanh Tâm Kinh đối với mình, nhưng nếu nàng vẫn tiếp tục sử dụng Thanh Tâm Kinh, liệu có một ngày nàng sẽ không còn nhớ đến Tiểu Bạch và Phong Nhiên Trú nữa không?
Tạ Vãn U không hề lạc quan, ngược lại còn rất mất mác.
Nếu thật sự có một ngày, nàng bước lên đại đạo, trở thành người vô tình vô dục, thì nàng đặt Phong Nhiên Trú và Tạ Chước Tinh ở đâu?