Tạ Vãn U hít một hơi thật sâu, cố đè nén cơn nghiện mèo đang tái phát, quay sang hỏi Phong Nhiên Trú: "Đúng rồi, còn một chuyện nữa, hôm nay lúc ra khỏi thành, ta nhìn thấy Tiết thành chủ, không biết có phải ta hoa mắt không... Hình như ông ta không còn đau buồn như vậy nữa."
Phong Nhiên Trú chậm rãi nói: "Không phải nàng hoa mắt đâu."
Tạ Vãn U nhìn một cái là biết chắc chắn dấu vết của Phong Nhiên Trú trong chuyện này, không khỏi tò mò hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
"Thực ra cũng chẳng có gì.” Giọng điệu của Phong Nhiên Trú nhẹ nhàng như đang nói về thời tiết hôm nay: "Ta chỉ tìm đến Tiết thành chủ, nói với ông ta rằng Ma giới có một bí pháp có thể khiến người chết sống lại, chỉ cần ông ta nghe lời ta, ta có thể hồi sinh đứa con trai đáng thương đã chết của ông ta."
Tạ Vãn U há hốc mồm vì hành động vô sỉ này của hắn: "... "
Đùa gì thế, không phải Tiết đại công tử còn sống sờ sờ đang nằm trong tay Phong Nhiên Trú sao, nói gì đến chuyện "hồi sinh".
Phong Nhiên Trú hành động như vậy chẳng khác nào không mất một đồng lại có thể có được thứ mình muốn? Có thể nói sử dụng hết giá trị trị Tiết đại công tử.
Tạ Vãn U âm thầm giơ ngón tay cái với Phong Nhiên Trúc: "Quả không hổ danh Ma Tôn đại nhân!"
Phong Nhiên Trú hơi cong khóe miệng, dùng tóc bạc của mình cố ý trêu chọc vật nhỏ ngơ ngác, khiến nó hắt hơi, rồi mới ngước mắt hỏi: "Còn nàng thì sao, nàng định thu phục đảo Bồng Lai thế nào? Đám lão già trên đảo Bồng Lai không phải đèn cạn dầu đâu."
Tạ Vãn U cười, trong ánh hoàng hôn, khuôn mặt xinh đẹp của nàng phủ một tầng màu sắc lộng lẫy: "Bản thân ta đã có diệu kế rồi."
...
Nửa canh giờ sau, Tạ Vãn U thuận lợi đến đảo Bồng Lai.
Đảo Bồng Lai có một hòn đảo chính và sáu hòn đảo phụ hợp thành, vừa vặn nằm trên một mạch linh khí, vì vậy linh khí trên đảo vô cùng dồi dào, qua năm tháng, đã hun đúc đảo Bồng Lai trở thành một động thiên phúc địa vô cùng hiếm có.
Bồng Lai Tiên Thảo là một loại dược liệu cực quý hiểm, chỉ có thể sinh trưởng dưới sự bồi bổ của linh khí trời đất như vậy.
Ngoài đảo Bồng Lai có một trận pháp ẩn núp, có thể dùng sương mù trên biển che giấu vị trí thực của đảo Bồng Lai, nhưng những sương mù này không có tác dụng gì đối với Tạ Vãn U, người nắm trong tay bản đồ đảo Bồng Lai, còn là một Luyện đan sư.
Tuy nhiên, mặc dù có bản đồ, nhưng sương mù trắng xóa vẫn ảnh hưởng ít nhiều đến tầm nhìn.
Trong một màn sương trắng, bất ngờ một cái miệng rộng như chậu máu há to cắn về phía Tạ Vãn U, Tạ Vãn U nhíu mày, lòng bàn tay tụ một luồng linh quang, chém thẳng vào đầu con vật lạ đột ngột xuất hiện.
Con quái vật trong sương mù đau đớn, nhanh chóng ẩn trở lại trong màn sương, từ đầu đến cuối, Tạ Vãn U vẫn không nhìn rõ diện mạo thực sự của nó.
Suy nghĩ một lúc về việc sinh vật này rốt cuộc là gì, Tạ Vãn U đột nhiên nhớ ra, bên ngoài đảo Bồng Lai có một đàn thú biển ba đầu phụ trách canh giữ đảo, ngoài đệ tử đảo Bồng Lai và Đảo chủ, bất kỳ ai đến gần mà không được phép đều sẽ bị thú biển tấn công.
Tạ Vãn U giơ lệnh bài Đảo chủ, quả nhiên trong sương mù không còn con quái vật nào tấn công nàng nữa.
Theo bước chân Tạ Vãn U đi sâu vào, dần dần, màn sương xám trắng trở nên mỏng hơn, để lộ đảo Bồng Lai sau màn sương.
Lúc này đã là hoàng hôn, toàn bộ đảo Bồng Lai như một bức tranh thủy mặc, đang chìm trong ánh hoàng hôn rực rỡ, trên đảo hoa nở rộ, khắp núi đồi là màu xanh biếc của cỏ non, linh khí nồng đậm gần như hóa thành sương mù, như một lớp lụa mỏng phủ trên những thung lũng tràn ngập hoa tươi đủ màu sắc, đẹp không sao tả xiết.
Đến lúc này, Tạ Vãn U mới hiểu ra, đảo Bồng Lai được gọi là tiên đảo, quả có lý do của nó.
Tạ Vãn U giơ lệnh bài của Đảo chủ ra, thuận lợi đi qua kết giới, nhưng ngay khi nàng đi qua kết giới, hình như đã kích hoạt điều gì đó.
Một hồi tiếng chuông hỗn loạn, ồn ào vang lên, trong nháy mắt đã truyền khắp đảo Bồng Lai.
Tạ Vãn U nhướng mày, từ trên cao hạ xuống, đứng trên bãi cỏ, thuận tay tra kiếm Phất Sương vào vỏ kiếm sau lưng, ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Tiếng chuông vang vọng khắp nơi, chẳng mấy chốc từ bốn phương tám hướng có mấy bóng người tụ tập về phía bên này, nhìn kỹ thì thấy toàn là đệ tử đảo Bồng Lai.
Bọn họ đến để nghênh đón Đảo chủ mới sao? Tạ Vãn U cảm thấy không phải, những đệ tử đảo Bồng Lai này khí thế hung hăng, nhìn một cái là biết không có ý tốt, e là đến tìm nàng gây sự.
Tạ Vãn U đứng im không nhúc nhích, mặc cho đám đệ tử đảo Bồng Lai nhanh chóng tập hợp lại, tạo thành một bức tường người, chặn đường đi của nàng.
Bốn vị trưởng lão dẫn đầu sắc mặt nghiêm trọng, ánh mắt đánh giá nàng ẩn ẩn mang theo địch ý.
Tạ Vãn U có thể hiểu được, dù sao nếu không phải nàng đi cửa sau, có lẽ vị trí Đảo chủ đảo Bồng Lai này có lẽ sẽ rơi vào tay một vị trưởng lão nào đó, nhưng giờ lại bị một người ngoài danh không chính ngôn không thuận như nàng chiếm mất, khó tránh khỏi sẽ khiến mọi người tức giận.
Ánh mắt Tạ Vãn U lướt qua mọi người, không nhìn thấy vẻ chào đón trên mặt bất kỳ ai, nàng không nhanh không chậm, khoan tay hỏi: "Các ngươi có ý gì? Muốn chống đối lại Tiên minh sao?"
Một đệ tử đảo Bồng Lai lập tức quát lớn: "Tiên minh ép đảo Bồng Lai đến mức này, bức chết Đảo chủ, còn muốn phái một bình hoa đến quản lý đảo Bồng Lai, mơ tưởng! Đảo Bồng Lai chúng ta thà chết chứ không khuất phục!"
Những đệ tử đảo Bồng Lai khác cũng ùa theo, kích động hô lớn: "Cút đi!"
"Cút khỏi đảo Bồng Lai!"
"Tạ Vãn U, hôm nay ngươi đừng hòng bước vào đảo Bồng Lai nửa bước!"