Không nghe lời sẽ bị phế tu vi, các trưởng lão không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tức giận gọi nàng là Đảo chủ.
Tạ Vãn U lại nhìn về phía đám đệ tử đảo Bồng Lai đang nằm dưới đất,phần lớn ánh mắt của những người này đều chứa đựng sự tức giận, quả thực là tuổi trẻ khí thịnh, không nhìn rõ tình hình.
Tạ Vãn U lại ngồi xuống ghế: "Có vẻ các ngươi không phục cho lắm, vậy thì cứ chờ một chút đã.”
Lúc đầu, mọi người không hiểu "chờ một chút" của Tạ Vãn U có nghĩa là gì, cho đến một khắc sau, linh mạch của bọn họ truyền đến những cơn đau nhói, đau đớn mức không chịu nổi, lúc này bọn họ mới hiểu được trong lời nói của Tạ Vãn U ẩn chứa bao nhiêu ác ý.
Cuối cùng, mọi người đều nuốt nước mắt gọi Tạ đảo chủ.
Tạ Vãn U rất hài lòng, tất nhiên, nàng cũng không thể tùy tiện giúp bọn họ giải độc, vì vậy nàng chỉ giải một nửa độc tính cho bọn họ, cũng gieo một loại cổ độc vào người bọn họ.
Tất cả các đệ tử đảo Bồng Lai đều mặt như đưa đám, xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, chỉ dám giận mà không dám nói.
"Đúng rồi, giúp ta làm thêm một việc nữa.” Tạ Vãn U sờ cằm, cười với bốn trưởng lão: "Ta còn hai người hầu nữa sẽ sớm đến đảo Bồng Lai, họ không tôn trọng ta lắm, các người đi giúp ta bắt họ lại, phải bắt sống.”
Nụ cười của nàng trông rất đẹp, nhưng không ai dám coi thường nàng nữa, trong lòng không hiểu sao cảm thấy lạnh lẽo.
Đối với hai "người hầu" sắp tới, các đệ tử đảo Bồng Lai vừa thương hại vừa hả hê.
Bọn họ bị Tạ Vãn U hại thảm, tất nhiên không muốn thấy người khác sống vui vẻ.
...
Kim Tuyền và Quý Vân vẫn đang trên đường truy đuổi Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U bay quá nhanh, bọn họ không đuổi kịp, vì vậy tâm trạng đều không được tốt, thậm chí Kim Tuyền còn chửi rủa suốt dọc đường.
"Nàng ta muốn đi đầu thai à, bay nhanh như thế làm gì!"Kim Tuyền nghiến răng mắng một câu, đưa tay sờ vào vết thương nhỏ trên mặt, trong mắt lộ ra sát khí: "Nàng ta dám một mình đến đảo Bồng Lai, chỉ là một tu sĩ Hợp Thể kỳ, không sợ bị bốn trưởng lão đảo Bồng Lai hợp sức xé xác, ném ra cho cá ăn sao? Thật chẳng biết tự lượng sức mình.”
Quý Vân tỉnh táo nói: "Bốn trưởng lão đó cùng lắm là làm khó nàng ta, không đến mức ra tay giết chết, làm quá khó coi —— dù sao thì hiện tại đảo Bồng Lai hiện vẫn nằm trong tay Tiên minh.”
Kim Tuyền khịt mũi khinh thường, nghĩ đến kết cục có thể xảy ra với Tạ Vãn U, không khỏi hả hê: "Chắc chắn sẽ không tránh khỏi một trận đòn, đáng đời!"
Tuy nhiên, Kim Tuyền nhanh chóng không cười nổi, bởi vì bọn họ không có lệnh Đảo chủ, khó khăn lắm mới vượt qua màn sương mù đầy thú biển, đến được vòng ngoài của đảo Bồng Lai, thì lại đột nhiên bị thú biển canh đảo tấn công.
Sau khi vật lộn với số lượng thú biển canh đảo nhiều đến mức kinh hoàng trong nửa giờ, họ mới miễn cưỡng thoát thân, trên người ít nhiều cũng bị thương.
Kim Tuyền lại mắng Tạ Vãn U trong lòng.
Ban đầu, bọn họ theo Tạ Vãn U, có thể dựa vào lệnh bài Đảo chủ của nàng để cùng vào, kết quả là Tạ Vãn U tự chạy mất, bọn họ không có lệnh bài Đảo chủ, phải vượt qua năm ải chém sáu tướng mới có thể vào được đảo Bồng Lai.
Kim Tuyền cất vũ khí, chửi rủa bước vào địa phận đảo Bồng Lai, Quý Vân thấy hắn ta chửi quá bẩn, liền nhanh chân đi trước, nhưng không lâu sau, gã dừng lại.
"Sao không đi nữa?" Kim Tuyền khó hiểu tiến lên xem, thì thấy bốn trưởng lão đảo Bồng Lai đang chặn ở phía trước, ánh mắt nhìn họ rất kỳ lạ.
Kim Tuyền tò mò tiến lên xem, chỉ thấy bốn vị trưởng lão đảo Bồng Lai đang chặn trước mặt, Kim Tuyền tự tin trưởng lão của đảo Bồng Lai không dám động thủ với họ, do đó không cảm thấy có gì khác lạ, chỉ nhìn quanh một vòng, không thấy Tạ Vãn U bị đánh đập một trận rồi bị đuổi ra ngoài, không khỏi nghi ngờ hỏi: "Tạ Vãn U đâu rồi?"
Đại trưởng lão u uất nói: "Đang uống trà trong điện."
"Cái gì!" Kim Tuyền nghi ngờ tai mình có vấn đề: "Các ngươi mời nàng vào?"
Sao có thể, đảo Bồng Lai không phải rất bài xích việc Tạ Vãn U làm đảo chủ mới sao, không đuổi người ta ra ngoài thì thôi, sao còn lịch sự mời vào uống trà chứ?
Đã nói không chết không ngừng mà!
Nhưng Kim Tuyền chưa kịp suy nghĩ kỹ thì nghe Đại trưởng lão thở dài, áy náy nói với bọn họ một câu: "Xin lỗi, chúng ta cũng bị người khác ép buộc, không còn cách nào khác."
Kim Tuyền: "?"
Ý của ông là gì, sao ta lại không hiểu?
Sắc mặt Quý Vân biến sắc, phản ứng nhanh hơn hắn ta một giây, đột ngột giơ vũ khí lên, đỡ đòn tấn công ác liệt của Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão cũng ở cảnh giới Đại Thừa, hơn nữa còn vững chắc hơn cảnh giới Đại Thừa của Quý Vân, Quý Vân nghiến răng đỡ đòn tấn công này, giọng nói mang theo vài phần tức giận: "Đại trưởng lão, chúng ta là người của Tiên minh, ông dám chống lại Tiên minh sao!?"
Nhị trưởng lão tấn công từ bên sườn, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận: "Phải trách thì trách các ngươi mù quáng, nhìn nhầm người!" Không biết từ đâu tìm ra một Tạ Vãn U, dẫn sói vào nhà mà không biết!
Bốn đánh hai, cuối cùng ai thắng ai thua, quá rõ ràng.
Kim Tuyền và Quý Vân bị các trưởng lão của đảo Bồng Lai đánh cho nửa sống nửa chết, lại bị hai đệ tử của đảo Bồng Lai kéo đến trước mặt Tạ Vãn U.
Tạ Vãn U giả vờ ngạc nhiên: "Mới vài giờ không gặp, sao hai vị đại nhân lại rơi vào cảnh ngộ như thế này!"
Kim Tuyền: "..."
Quý Vân: "..."
Còn diễn cái gì, diễn nữa thì không lịch sự rồi đó!
Tạ Vãn U bị hai người mặt mày bầm dập tức giận dữ nhìn chằm chằm, ngược lại tâm trạng lại trở nên tốt hơn, phất tay, ra lệnh cho những người có mặt ở đó lui xuống, sau đó mới nói với hai người này: "Ta cũng không vòng vo với các ngươi nữa, nói thẳng đi, ta biết các ngươi là Minh chủ phái đến theo dõi ta, nhưng bây giờ, ta hy vọng các ngươi trở thành người của ta, làm việc cho ta."