Tạ Vãn U có chút bất ngờ: "Thật sao, là bức tranh gì?"
"Không biết." Phong Nhiên Trú nói: "Nó nói muốn tặng cho nàng một bất ngờ, lén lút lắm, nhất quyết phải vẽ sau lưng ta, ta không xem."
Tạ Vãn U tò mò hỏi: "Vậy nó vẽ bằng gì, bằng chân sao?"
Phong Nhiên Trú "Ừ" một tiếng: "Nó còn phải mất một thời gian nữa mới tiến cấp... Khoảng một hoặc hai tháng nữa."
Tạ Vãn U tính toán thời gian, không khỏi có chút mong đợi: "Nhanh vậy sao, chàng nói nếu Tiểu Bạch hóa thành hình người sẽ như thế nào, giống chàng hơn hay giống ta hơn?"
Phong Nhiên Trú đã sớm mất tập trung, nghe Tạ Vãn U nói, vô thức phân tích: "So với huyết mạch con người, huyết mạch thần thú mạnh hơn một chút, có lẽ sẽ giống ta hơn."
"Thế à." Tạ Vãn U không thấy thất vọng, dùng tay trêu đùa lọn tóc trước ngực, suy nghĩ: "Vậy thì không thể để Tiểu Bạch duy trì hình người, nếu không Thần Khải nhìn là biết ngay, Tiểu Bạch là con của chàng."
Chuyện này chắc chắn sẽ làm tăng nguy cơ Tiểu Bạch bị Thần Khải phát hiện.
Phong Nhiên Trú liếc đứa trẻ một cái, đóng nắp ổ mèo lại, đứng dậy đi ra ngoài, miệng đáp: "Đúng là như vậy."
Tạ Vãn U thấy hắn bỏ mặc Tiểu Bạch đang ngủ say mà tự đi ra ngoài, không khỏi nghi ngờ: "Chàng đi đâu vậy?"
Phong Nhiên Trú nới lỏng cổ áo, buông ra hai chữ: "Đi tắm."
Giọng điệu của Tạ Vãn U có chút ý vị thâm trường: "À... Đi tắm nha." Nàng thích xem.
…
Xem xong cảnh Ma Tôn tắm rửa, Tạ Vãn U cũng có chút đỏ mặt tía tai.
Nhân lúc Phong Nhiên Trú dựa vào thành hồ thở dốc, Tạ Vãn U cầm tách trà lên nhấp một ngụm, khẽ ho một tiếng: "Chàng... kỳ phát tình vẫn chưa qua sao?"
Phong Nhiên Trú nghe vậy, quay mặt nhìn nàng, mái tóc dài màu trắng bạc ướt đẫm dán vào ngực, đôi mắt màu xám xanh đã chuyển sang mắt thú yêu dị hơn.
Hắn dựa vào bờ hồ, nhìn chằm chằm Tạ Vãn U, trong giọng nói hơi khàn vẫn còn lưu lại dư vị vui sướng: "Sao, nàng muốn trị cho ta sao?"
Quá quyến rũ, Tạ Vãn U không tiện nhìn hắn, dừng lại một chút mới bình tĩnh trả lời: "Cũng không phải không được..."
Nàng gật đầu, giống như đã quyết định điều gì đó, biểu cảm nhìn Phong Nhiên Trú trở nên nghiêm túc hơn nhiều: "Nói đùa thôi, ta nói thật, kỳ phát tình kéo dài quá cũng là bệnh, lần sau nhớ đến đảo Bồng Lai tìm ta chữa, ta sẽ giảm giá cho chàng."
Sau khi nghe nàng nghiêm túc nói như vậy, Phong Nhiên Trú bỗng thấy Tạ Vãn U đúng là hợp với Tiên minh.
— Vẻ đạo mạo trang nghiêm này của nàng quả thực giống hệt Tiên minh.
Phong Nhiên Trú cảm thấy có đôi chút thú vị, chậm rãi mở miệng: "Vậy khi nào ta có thể tìm nàng chữa bệnh?"
Tạ Vãn U suy nghĩ một lát: "Sắp rồi, khi đó ta sẽ báo tin cho chàng."
Trước khi Phong Nhiên Trú đến, nàng phải đảm bảo toàn bộ đảo Bồng Lai đều nằm trong tay mình đã.
Vài ngày sau, Tạ Vãn U phong tỏa toàn bộ đảo Bồng Lai, nhổ sạch những kẻ Tiên minh cài cắm ở đảo Bồng Lai, chỉnh đốn đảo Bồng Lai từ trong ra ngoài.
Do toàn bộ đệ tử nội môn đều bị phế bỏ, nhất thời không thể tuyển thêm đệ tử mới để lấp vào chỗ trống, nên những đệ tử ngoại môn còn lại được Tạ Vãn U thăng làm đệ tử nội môn, tất cả đều được học công pháp nội môn.
Hành động này khiến địa vị của Tạ Vãn U trong lòng những đệ tử còn lại của đảo Bồng Lai thay đổi rất lớn.
Phải biết, trước kia đệ tử ngoại môn ở đảo Bồng Lai hoàn toàn không có địa vị gì, luôn bị đệ tử nội môn sai khiến và nô dịch, nếu không gặp được cơ duyên đặc biệt, thì có thể cả đời cũng không vào được nội môn.
Nhưng mà Tạ Vãn U vừa đến, bọn họ thực sự được hưởng lợi ích, nếu còn nói xấu Tạ Vãn U sau lưng thì quả thực quá vô ơn.
Công bằng mà nói, mặc dù thủ đoạn phế bỏ đệ tử nội môn của Tạ Vãn U rất tàn nhẫn, khiến người ta phải rùng mình, nhưng bọn họ cũng phải thừa nhận những đệ tử nội môn dùng cách bắt cóc tu sĩ để đổi lấy tài nguyên kia đúng là đáng bị trừng phạt.
Do sự xâm nhập của Tiên minh, lão đảo chủ bị Tiên minh khống chế, quản lý đảo Bồng Lai cũng không nghiêm ngặt, khiến đảo Bồng Lai ô uế, nhưng giờ Đảo chủ đã đổi thành Tạ Vãn U, Tạ Vãn U không những không nương tay trừng phạt những đệ tử nội môn ngạo mạn kia, mà còn đề bạt họ vào nội môn, ban hành môn quy mới.
Những môn quy này công bằng hơn rất nhiều so với môn quy trước đây, điều này không khỏi làm cho đệ tử ngoại môn có kỳ vọng mới vào tương lai của đảo Bồng Lai đang trên bờ vực diệt vong.
Xuất phát từ tâm trạng phức tạp như vậy, các đệ tử đảo Bồng Lai dần dần thực sự kính sợ Tạ Vãn U, Tạ Vãn U nói gì, họ sẽ ngoan ngoãn làm theo.
Tất nhiên cũng có người phản đối, ví dụ như việc Tạ Vãn U muốn đề bạt toàn bộ đệ tử ngoại môn làm đệ tử nội môn đã bị Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão phản đối.
Đáng tiếc là sự phản đối của bọn họ không có tác dụng gì, chỉ cần chịu đau đớn bị nuốt chửng linh hồn, thì bọn họ sẽ không thể nói ra được một chữ "không".
Đảo Bồng Lai cứ thế trở thành nơi thực hiện lời nói của Tạ Vãn U.
Tuy nhiên, Tiên minh vẫn chưa biết chuyện này, bởi vì trong tin tức Kim Tuyền và Quý Vân truyền về, Tạ Vãn U "bị đảo Bồng Lai liên hợp chống đối", "ở trong phòng chứa củi của đảo Bồng Lai, các trưởng lão và đệ tử đảo Bồng Lai hoàn toàn không nghe lệnh nàng".
Những điều này đều nằm trong dự đoán của Tiên minh, vì vậy Tiên minh không nghi ngờ tính xác thực của tin tức này, dù sao Tạ Vãn U chỉ là một tu sĩ Hợp Thể kỳ nho nhỏ, làm sao có thể gây ra sóng gió gì được?
Với thái độ coi thường như vậy, Minh chủ Tiên minh cũng truyền tin về, bảo Kim Tuyền và Quý Vân giúp đỡ Tạ Vãn U một cách thích hợp, cho nàng một chút lợi ích, vun đắp lòng tin tưởng của nàng vào Tiên minh.