Con thú bốn chân lông dài? Tạ Chước Tinh từ từ cúi đầu, nhìn lại chính mình, xác nhận con thú bốn chân lông dài đối phương nói đến chính là mình.
Lông Tạ Chước Tinh dựng đứng chưa kịp xẹp xuống, nó nằm rạp xuống, cảnh giác nhìn chằm chằm con rắn đen nhỏ đối diện: "Ta không biết đây là hoa của ngươi, nếu thực sự là hoa của ngươi, ta sẽ đền cho ngươi."
"Đền?" Con rắn đen nhỏ kiêu ngạo liếc xéo nó, khinh thường nói: "Ngươi đền bằng cái gì, dùng đám lông trắng kỳ quái trên người ngươi sao!"
Tạ Chước Tinh lập tức tức giận phồng má: "Lông Tiểu Bạch không kỳ quái, nương cũng khen đẹp!"
Nó không ngờ, ngay sau khi nó nói câu này, con rắn đen nhỏ như bị chọc trúng chỗ đau, tức giận dùng đuôi đập mạnh xuống đất: "Chính là kỳ quái, chỉ có vảy trên người tiểu gia ta mới là đẹp nhất!"
Tạ Chước Tinh nhìn vảy trên người con rắn, phản ứng bình thản: "... Không nhìn ra."
Tiểu giao long sắp bị tức chết vì con thú bốn chân đột nhiên xuất hiện này, từ khi nhóc chào đời, người nào không chiều chuộng nhóc, nhưng con thú bốn chân này lại dám cãi lại nhóc, nói vảy của nhóc không đẹp!
Tiểu giao long lập tức quyết định, nhất định phải cho con thú bốn chân không biết trời cao đất rộng này một bài học!
Nhóc quen ngang ngược ở đảo Bồng Lai, suy nghĩ đầu tiên chính là đánh Tạ Chước Tinh một trận, cho nó biết thế nào là lễ độ, để nó hiểu ai mới là lão đại trên đảo.
Tiểu giao long nghĩ vậy, dùng đuôi đen kiêu ngạo chỉ vào Tạ Chước Tinh: "Mới đến phải không, chưa nghe qua danh hiệu của tiểu gia ta đúng không?"
Tạ Chước Tinh thành thật lắc đầu: "Chưa nghe qua."
Tiểu giao long ngẩng đầu giao trườn qua, đánh giá Tạ Chước Tinh, đang suy nghĩ nên ra tay từ đâu, thì đột nhiên bị khóa trường mệnh sáng lấp lánh trên cổ Tạ Chước Tinh thu hút sự chú ý: "Đó là cái gì?"
Tạ Chước Tinh thuận theo ánh mắt của nhóc cúi đầu nhìn, sau đó ưỡn ngực nhỏ: "Là khóa trường mệnh mà hồ ly thúc thúc tặng cho ta."
"Khóa trường mệnh?" Đôi mắt đỏ của Tiểu giao long đảo một vòng, lập tức đưa ra quyết định, bá đạo vô cùng: "Tiểu gia ta thích, tháo xuống đưa cho ta!"
Tạ Chước Tinh: "?"
Tạ Chước Tinh vội vàng giơ một chân che khóa trường mệnh, kiên quyết lắc đầu từ chối: "Không được! Cái này không thể tặng cho ngươi."
Tiểu giao long không ngờ lại có người dám từ chối yêu cầu của nhóc, nhóc tức giận đến đỏ mặt, không kìm được tính nóng nảy, hung tướng bộc lộ, đột nhiên bật dậy, há miệng hung dữ lao về phía Tạ Chước Tinh.
Tạ Chước Tinh giật mình, theo bản năng muốn chạy, nhưng nghĩ đến sau này nó còn phải bảo vệ nương, không thể mãi làm kẻ hèn nhát, thế là lại lấy hết can đảm, nghiến răng, quay người chủ động lao về phía con rắn đen nhỏ.
Nương đã nói, bị bắt nạt thì phải đánh trả!
Ngay khi Tiểu giao long sắp cắn Tạ Chước Tinh, Tạ Chước Tinh cũng nhảy lên cao, giơ chân trước, dồn hết sức lực, chụp xuống đầu Tiểu giao long.
Tiểu giao long không hề phòng bị bị Tạ Chước Tinh vả cho một cái, phát ra một tiếng “A”, trực tiếp bị văng ra ngoài, ngã sõng soài xuống đất.
Nhóc còn chưa kịp kinh ngạc vì sự thật mình bị đánh, đã xoay mình bò dậy, vảy dựng đứng, phát ra tiếng rít đe dọa về phía Tạ Chước Tinh, Tạ Chước Tinh cũng không chịu thua, lông trên lưng dựng ngược, dựng tai máy bay, hung dữ nhe răng về phía nhóc.
Một giao một hổ bắt đầu vòng quanh nhau, Tiểu giao long nhiều lần thử tấn công, nhưng lần nào cũng bị Tạ Chước Tinh phản ứng nhanh nhạy đánh trả bằng một đòn, còn Tạ Chước Tinh như được khơi dậy bản năng, bắt đầu tìm cơ hội tấn công.
Vào một khắc nào đó, nó đột nhiên lao về phía Tiểu giao long, há miệng cắn vào đầu Tiểu giao long, tất nhiên Tiểu giao long vùng vẫy phản kháng, quay đầu cắn nó, còn cố gắng dùng thân giao siết chặt lấy cơ thể Tạ Chước Tinh.
Hai con thú non nhanh chóng quấn lấy nhau vật lộn.
Tạ Chước Tinh tìm đúng thời cơ, cắn vào cổ Tiểu giao long, không chịu buông, Tiểu giao long phát ra một tiếng tru, vặn vẹo thân giao vùng vẫy lung tung, Tạ Chước Tinh bị đuôi giao quất cho một trận, vẫn kiên trì không chịu buông miệng.
Dần dần, Tiểu giao long cũng thấy sợ hãi, không còn chửi bới nữa mà bắt đầu gào lên: "Cha ơi! Có người đánh con! Mau đến cứu con!"
Tạ Chước Tinh nghe Tiểu giao long gọi cha đến, không khỏi có chút bất an, nhưng nó nghĩ đến chuyện hồ ly thúc thúc đang ở gần đây, nếu cha Tiểu giao long đến, nó cũng có thể gọi hồ ly thúc thúc, thế là không sợ nữa.
Tiểu giao long hét lên một câu xong thì lại trở nên ngạo mạn: "Ngươi dám đánh ta, chờ đấy, cha ta sắp đến rồi, taosẽ để ông ấy ăn thịt ngươi!"
Nhưng nó chờ mãi mà vẫn không thấy Đại giao long đến, Tiểu giao long hoảng hốt, vừa nghi ngờ vừa sợ hãi, gượng ép tỏ vẻ mạnh mẽ với Tạ Chước Tinh: "Ngươi chờ thêm chút nữa, cha ta sắp đến rồi!"
"Cha ngươi sẽ không đến đâu.” Tạ Chước Tinh dùng hai chân đè nó lại, khinh thường nói: "Đánh không lại thì gọi cha, thật là mất mặt!"
Nếu Tiểu giao long có khuôn mặt, lúc này chắc đã đỏ bừng, nó tức giận thò đầu ra định cắn Tạ Chước Tinh, Tạ Chước Tinh không chút khách khí tặng cho nó hai cú đấm mèo, Tiểu giao long bị đánh cho khóc sướt mướt.
Chờ mãi không thấy cha, lại bị Tạ Chước Tinh đánh một trận, Tiểu giao long chịu không nổi, gào to gọi cha.
Tạ Chước Tinh suy nghĩ một lát, lạnh lùng nói: "Ngươi cứ gào đi, gào vỡ cả họng cũng sẽ không có ai cứu ngươi đâu."
Tiểu giao long ngẩn người, sau đó há to miệng, thế mà lại bị dọa khóc.
Nhóc khóc như mưa, Tạ Chước Tinh cúi đầu, lập tức nhìn thấy yết hầu của nhóc, không khỏi im lặng: "..."
Vốn dĩ còn vô cùng kiêu ngạo, Tiểu giao long đột nhiên khóc không kìm được, khiến Tạ Chước Tinh cũng không biết làm sao.
Tạ Chước Tinh do dự một lát, ngượng ngùng nói với Tiểu giao long: "Ngươi, ngươi đừng khóc."