Khung Uyên: "..."
Tạ Vãn U cố gắng nhịn cười, bị Khung Uyên trừng mắt một cái, lúc này mới khẽ ho một tiếng, thu lại ý cười, nghiêm mặt nói: "Chúng ta không có ác ý, hôm nay đến đây, chỉ muốn lấy ấn tín của Đảo chủ."
Khung Uyên khoan tay, nâng cằm, dùng đôi mắt đỏ không tin nhìn nàng, hừ lạnh nói: "Ngươi nhậm chức từ khi nào vậy, lão già bán đảo cầu vinh kia đâu rồi?"
Bán đảo cầu vinh? Trong lòng Tạ Vãn U hình như đã hiểu ra, xem ra hắc giao long này cũng biết chuyện đảo Bồng Lai ngầm bán tu sĩ.
Tạ Vãn U nói: "Đảo chủ cũ đã mất rồi, ngay tại Đại hội Vấn Tiên cách đây vài tháng. Mà ta, cũng được Minh chủ Tiên minh phong là Đảo chủ mới của đảo Bồng Lai vào lúc đó."
Trong mắt Khung Uyên càng thêm nghi ngờ: "Trước đây ngươi là đệ tử đảo Bồng Lai sao? Sao bản tọa chưa từng thấy qua?"
Y nheo mắt suy nghĩ một lát: "Hơn nữa, dưới trướng Đảo chủ cũ còn có một đại đệ tử, tên gì bản tọa quên rồi, nhưng người đó chắc chắn là nam nhân... Cho nên, theo lý mà nói chức Đảo chủ này, cũng không nên rơi vào tay ngươi đi."
Tạ Vãn U liền giải thích cho y về những chuyện xảy ra tại Đại hội Vấn Tiên, từ việc đảo Bồng Lai bị phanh phui hành vi xấu xa, cho đến việc nàng lấy được kiếm Phất Sương, được Minh chủ coi trọng.
Khung Uyên nghe xong, vẫn còn mơ hồ: "Kiếm chủ kiếm Phất Sương? Đó là gì, lợi hại lắm sao?"
Tạ Vãn U có chút ngoài ý muốn: "... Ngươi chưa từng nghe qua kiếm Phất Sương?"
Khung Uyên không để ý nhún vai: "Bản tọa trấn thủ đảo Bồng Lai nhiều năm, không có tâm tư để ý đến tình hình bên ngoài, cái gì mà kiếm Phất Sương, trước kia bản tọa còn hành tẩu trong giới tu chân thì có thể từng nghe qua, nhưng bây giờ thì không nhớ nữa rồi."
Tạ Vãn U và Phong Nhiên Trú nhìn nhau.
Hiểu rồi, hắc giao long này quanh năm ở trên đảo Bồng Lai, nhiều năm xa cách thế sự, không hiểu biết nhiều về giới tu chân ngày nay.
Tạ Vãn U khẽ ho một tiếng: "Tóm lại, ta đã trở thành Đảo chủ mới, đây là máu trong tim của Đảo chủ cũ, ông ấy nói có thể dùng nó làm vật tin."
Khung Uyên nhận lấy bình sứ đựng máu tim, tỉ mỉ cảm nhận hơi thở trong đó, sau khi xác nhận là thật, y mới hơi thu lại vẻ thù địch, ngạo nghễ hất cằm, khàn nói: "Ấn tín của Đảo chủ ở dưới đáy ao, ta cần phải giải phong ấn cho nó, sẽ lấy cho ngươi sau."
Tạ Vãn U không vội, rất sảng khoái đồng ý.
Lúc đầu Tiểu giao long còn có thể yên lặng nghe cha mình nói chuyện với dì xa lạ này, nhưng đột nhiên nhìn thấy Tạ Chước Tinh ở đối diện giơ bánh ngọt ra lắc lắc mấy cái, lập tức không ngồi yên được nữa.
Tạ Chước Tinh chớp mắt với nhóc, sau đó men theo ống tay áo của Phong Nhiên Trú trèo xuống, Tiểu giao long lập tức hiểu ý, lén lút chui ra khỏi nách cha mình, lén lút trèo xuống.
Sao Khung Uyên không phát hiện ra được, mắt y sắp trừng ra ngoài, đưa tay định bắt đứa con trai tham ăn như quỷ đầu thai này, không ngờ Tiểu giao long nhờ lớp vảy trơn trượt, tuột khỏi lòng bàn tay y một cách dễ dàng, rồi vừa cười khúc khích vừa trườn về phía Tạ Chước Tinh,
Hai đứa trẻ nhanh chóng gặp nhau, Tiểu giao long vừa liếc mắt trộm cha mình vừa nhanh chóng dùng đuôi cuốn lấy bánh ngọt mà Tạ Chước Tinh lấy ra, nhét vào miệng nhai ngấu nghiến.
Khung Uyên: "..."
Thật mất mặt!
Y quen sống cô độc, nói chuyện xong, vốn định trở về đầm nước, đứa con trai ngốc nghếch lại làm ra trò này, y đi cũng không được, ở lại cũng không xong, đành ngượng ngùng đứng tại chỗ.
Tạ Vãn U là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí ngày càng kỳ lạ này: "Tiểu giao long có tên không?"
Không nói chuyện chính sự, chỉ có thể nói chuyện về trẻ con.
Nhắc đến con trai, sắc mặt Khung Uyên hơi dịu lại: "Có chứ, gọi là Hắc Đản."
Tiểu giao long đang vùi đầu ăn ngấu nghiến bỗng sững lại, vừa xấu hổ vừa tức giận nói: "Cha! Đã bảo đừng gọi con là Hắc Đản nữa mà!"
Khung Uyên không đồng ý: "Lúc con mới sinh ra là một quả trứng màu đen, gọi con là Hắc Đản có gì sai? Nhất định phải gọi là Khung Trạc mới được sao? Đó là tên mà người khác đặt cho con, không đứng đắn! Đâu có tên nào hay bằng tên cha đặt cho con."
Tiểu giao long tức đến mức nhảy dựng lên: "Cha, sao cha không gọi là Hắc Đản, lúc cha mới sinh ra, không phải cũng là quả trứng màu đen sao?”
Khung Uyên: "Chỉ vì ta là cha của con."
Tiểu giao long ngửa mặt lên trời tru lên, tức giận đến mức mất hết lý trí.
Tạ Chước Tinh sợ nó lại khóc òa lên, vội vàng an ủi: "Hắc Đản cũng rất hay mà, tên rất đặc biệt."
"Không hay chút nào." Tiểu giao long phẫn nộ nói: "Chỉ vì cái tên này mà tiểu gia đã bị rất nhiều người chế giễu!"
Tạ Chước Tinh suy nghĩ một lát: "Vậy thì ngươi cũng chế giễu tên của bọn họ lại, chọc cho bọn họ khóc luôn."
"Chế giễu kiểu gì chứ." Tiểu giao long bĩu môi: "Bọn họ đông lắm, ta nói không lại bọn họ đâu."
Tạ Chước Tinh vỗ ngực: "Không sợ, ta có thể dạy ngươi."
Tiểu giao long nhìn Tạ Chước Tinh, ánh mắt bỗng thay đổi, ấp úng nói: "Ngươi là người đầu tiên muốn giúp ta mắng lại, ta quyết định sau này sẽ không đánh ngươi nữa..."
"Đánh người là không đúng." Tạ Chước Tinh nghiêm túc nói: "Hơn nữa, nếu ngươi còn đánh ta, ta vẫn sẽ đánh lại."
Tiểu giao long nhớ lại cơn đau khi bị đánh, gật đầu cười trừ: "Được rồi, ta nhất định sẽ không đánh ngươi nữa."
Quan trọng nhất là nhóc cũng không đánh lại…
Hai đứa trẻ đạt thành thống nhất, thân thiện nói chuyện.
"Nương ngươi là Đảo chủ mới sao, thật sự rất xinh đẹp, không giống chút nào với lão Đảo chủ hung dữ trước kia." Tiểu giao long lén hỏi: "Bà ấy thật sự là y sư sao? Nhưng y sư ta từng gặp đều là ông già."
Tạ Chước Tinh nghe Tiểu giao long khen nương mình đẹp, không khỏi ngẩng cao đầu, vui vẻ: "Là y sư, vì nương ta rất lợi hại, học gì cũng rất nhanh, ông già học chậm, nên mới không giống nhau."